Edit + Beta: Vịt
Nghe nói Vương Hân giải phẫu, Hà Quyền tan việc vội vàng đến bệnh viện thăm.
9h sáng mổ, xâm lấn tối thiểu, gây tê toàn bộ, vào người khác phải lơ mơ 2-3 ngày, nhưng Vương Hân chỉ ngủ một giấc đã tỉnh táo.
Hồi trẻ bà từng làm culi ở châu Phi, làm việc còn khỏe hơn đám đàn ông, thân thể thật sự khỏe không tầm thường.
Bên Hàn Tuấn bởi vì thời tiết chuyến bay delay, lúc này vẫn bay ở bầu trời Thái Bình Dương, không thể kịp ca giải phẫu của mẹ, đành phải Tang Đào xin nghỉ tới chăm sóc.
Mở mắt không nhìn thấy con trai, cộng thêm thuốc mê chưa lui hết người vẫn còn lơ mơ, Vương Hân không nể mũi không nể mặt mắng Tang Đào một trận.
Ngay trước mặt người cả phòng, ngay cả câu "Cưới vợ quên mẹ" cũng chửi, khiến Tang Đào vô cùng mất mặt.
Cao thấp là chủ nhiệm khu bệnh, bị mẹ chồng kéo mặt mũi trước một đống người không quen, y vốn tính cách hướng nội cực kỳ luống cuống, thật sự hận không thể vung tay rời đi.
Thấy Hà Quyền vào phòng, Tang Đào thở phào, lên tiếng chào hỏi đối phương: "Chủ nhiệm Hà, mau khuyên mẹ em đi, cứ muốn rút ống thông dạ dày."
Ống thông dạ dày đi từ xoang mũi, qua cổng họng đi vào dạ dày, cảm giác dị vật cực kỳ rõ ràng, nuốt nước miếng cũng khó khăn.
Hà Quyền biết bà khó chịu, dùng oán giận dông dài để tiếp cận, cầm tay bà cụ nhẹ giọng khuyên nhủ: "Dì Vương, dì đừng làm khó chủ nhiệm Tang nữa, cậu ấy lại không biết rút ống thông dạ dày."
Nhưng Tang Đào đâu chỉ biết rút, cổ họng to bằng nửa ngón út của trẻ sơ sinh non tháng y chưa từng cắm sai, việc tỉ mỉ còn giỏi hơn Hàn Tuấn.
Nhưng lời này cũng chỉ Hà Quyền nói, nếu y nói, Vương Hân chắc sẽ mắng y.
"Quyền Quyền......!mau rút cho dì đi......!dì khó chịu......"
Vương Hân tủi thân làm nũng với Hà Quyền, vẻ mảnh mai kia so với trước đây tưởng như 2 người.
Vừa tỉnh lại đã phát hiện mình ở trần, bà cụ la hét làm Lãnh Tấn chạy ra khỏi phòng làm việc.
Bà lắc lư rung trời lên án mình đánh mất hết mặt mũi, làm Lãnh Tấn nghe cau chặt lông mày lại, nói thầm mẹ viện trưởng Hàn cũng quá khó chăm sóc, ai giải phẫu mà không cởi quần áo chứ, quấn từ đầu đến chân là xác ướp!
Chịu thôi, trước tiên dẹp yên, đừng kích động quá mức lại nhồi máu cơ tim.
"Dì chỉ dựa vào cái này hồi phục thôi, không thể rút ra." Hà Quyền rút ngón tay vén tóc rối của bà ra sau gáy.
Bà cụ thích đẹp, quay đầu soi gương thấy mình đầu bù tóc rối tiều tụy không chịu nổi, nhất định lại mắng Tang Đào.
Khuyên mãi bà mới ngủ, Hà Quyền ngoắc tay, ra hiệu Tang Đào ra ngoài nghỉ với mình một lát.
Đến phòng làm việc bác sĩ kéo hai cái ghế ra ngồi xuống đối diện, Hà Quyền kêu Hà Vũ Bạch rót hai cốc nước nóng, bưng cốc hỏi Tang Đào: "Hàn Tuấn vẫn chưa xuống máy bay?"
"Phải hơn 10h." Tang Đào thở dài, "Chủ nhiệm Hà, em coi như phục bà cụ này rồi, em với Hàn Tuấn nói gì bà ấy cũng không nghe, anh xem anh vừa đến, bà ấy đã như gái đôi mươi."
"Haiz, tính dì Vương thẳng, tính cách con gái của bà ấy, dỗ dành là được rồi."
Hà Quyền cười khan.
Tang Đào nói chuyện chua loét, y đương nhiên nghe ra.
Hơn 20 năm qua, Vương Hân vẫn nghĩ đến để Hà Quyền làm con dâu bà, cũng khó trách trong lòng Tang Đào khó chịu.
Nhưng với tính cách của Tang Đào, tủi thân cũng 1 mình chịu đựng, không tranh chấp với người ta.
Ngược lại có một lần, chuyện hơn mười năm trước.
Hà Quyền đi tìm Hàn Tuấn nói chuyện, đúng lúc gặp phải Tang Đào nổi cáu với Hàn Tuấn, suýt nữa lật bàn làm việc.
Sau đó y lặng lẽ hỏi Hàn Tuấn rốt cuộc bởi vì sao, Hàn Tuấn nói Vương Hân muốn bọn họ có thêm đứa nữa.
Nhưng Hàn Tuấn lúc đó vừa đề bạt thành Phó viện trưởng, việc ở khu sơ sinh phần lớn giao cho Tang Đào quản lý, hai người đều bận tối mày tối mặt căn bản không có thời gian.
Sau đó Vương Hân không biết ôm đâu ra đứa bé mồ côi về, buộc bọn họ nhận nuôi.
Nghe ý Hàn Tuấn làm Tang Đào không phải để ý nhận nuôi cô nhi, mà giận chuyện Vương Hân không thương lượng trước với bọn họ.
Nhưng vừa oán trách nửa câu, Vương Hân đã trợn mắt chẹn họng y "Nhìn Hà Quyền người ta, hai năm mang thai 3 đứa, các con cho mẹ mấy đứa?", chọc tức Tang Đào chạy về bệnh viện ngủ một đêm.
Hàn Tuấn sáng sớm đến bệnh viện khuyên y, dẫn tới Tang Đào phát cáu với mình.
Hà Quyền trách Hàn Tuấn, toàn bộ trách hắn không xử lý tốt.
Vợ bỏ đi không mau về dỗ, còn dám để mặc 1 đêm, không phải tìm mắng sao.
Tượng đất còn có 3 phần nóng tính, huống chi Tang Đào là người sống sờ sờ, chuyện thế này là ai mà không nóng?
Cũng từ ngày đó, Hà Quyền không nghe Tang Đào nói chuyện cà lăm nữa.
Nghỉ ngơi một lát, Tang Đào lại về phòng bệnh trông mẹ chồng, Hà Quyền gọi con trai đi ăn cơm cùng mình.
Trong lúc chở Hà Vũ Bạch thu dọn đồ đạc, y đột nhiên phát hiện trên tay đối phương có thêm chiếc nhẫn.
"Lãnh Tấn cầu hôn?"
Hà Vũ Bạch đỏ mặt gật gật đầu.
Hà Quyền nắm tay con trai, nhìn qua nhìn lại chiếc nhẫn.
Nhìn qua tưởng là nhẫn trắng thuần, nhìn kỹ bên trên có hoa văn chìm, giống như nhung mịn trên viền lông vũ.
Được, coi như có chút thưởng thức.
Hà Quyền nhìn phòng làm việc chủ nhiệm, lại xoay mặt nhìn về phía con trai: "Định tổ chức lúc nào? Em trai con và Diễn Vũ đặt vào tháng 4, không thì cùng nhau?"
Hà Vũ Bạch mím môi: "Không vội......!Lại nói bọn Vũ Hoàng phải về Mỹ làm, chủ nhiệm Lãnh sao có thời gian qua bên đó.
Còn chỗ cha, dù sao cũng phải chờ ổng cam tâm tình nguyện chấp nhận chủ nhiệm Lãnh."
"Ba có thể rất có trách nhiệm nói với con, đời này cũng không bao giờ có