Khốn nạn thật, bố tiên sư mấy thằng Mỹ, chúng mày làm cái đéo gì ở đây? Đang cái lúc sắp chén được em Phương rồi. Mẹ kiếp, bố muốn giết sạch chúng mày! Hướng Nhật tức tối chửi thầm liên tiếp không ngừng khi nhìn cả một hạm đội hải quân Mỹ đang vây quanh một con tàu quá mức khổng lồ.
Thằng cha lái thuyền người Tây Ban Nha thì run lập cập, đứng còn không vững, bập bẹ mãi mới nói được vài lời:
- Chúng ta... ta phải quay lại! Nếu như... nếu như xen vào cuộc chiến nhất định sẽ bỏ mạng cả lũ mất thôi.
- Hừ, một lũ rác rưởi. Tao thật tò mò muốn xem chúng nó choảng nhau thế nào.
Hướng Nhật mặt lạnh như tiền, vốn là vẫn tức chuyện không ăn được em Phương Nghi nên khẩu khí như muốn phun lửa.
Ấy thế mà Phương Nghi mắt sáng rực rỡ, tỏ ra mừng thấy rõ, nàng reo lên:
- Đó là tàu Flamingo (chim hồng hạc, một loại chim lớn màu đỏ xuất hiện ở Tân thế giới) do tay thuyền trường Aretha Teach sở hữu. Hắn là hậu duệ duy nhất còn sót lại của Râu Đen, tên hải tặc khét tiếng ở đầu thế kỷ 18.
Thấy Hướng Nhật tỏ ra hứng thú với câu chuyện, nàng Phương Nghi tiếp tục kể chuyện về Aretha, và ánh mắt, giọng điệu của nàng như đang kể về một huyền thoại nổi tiếng ở Tân thế giới (châu Mỹ) với lòng ngưỡng mộ và kính trọng:
- Không nhiều người biết thế giới hải tặc vẫn tồn tại, và rất đông đúc, bọn chúng ẩn mình ở nhiều nơi trên biển, nơi đó có khi con người không hề biến đến sự tồn tại của nó. Aretha được xem là vua của thế giới hải tặc thời hiện đại, hắn là biểu tượng của sức mạnh, quyền uy, sự bất bại. Hắn mạnh cả về thể lực lẫn tinh thần, là người có tầm nhìn, chiến lược không thua kém bất kỳ nhà cách mạng huyền thoại nào như Thành Cát Tư Hãn, Alexander đại đế, Napoleon. Loại người chỉ cần hô một tiếng hàng triệu triệu người lao vào lửa đỏ không tiếc máu xương. Dường như hải quân Mỹ đang muốn lợi dụng số đông và hỏa lực để tiêu diệt một huyền thoại, việc này xem ra là trận chiến thật đáng xem, em thật muốn xem hải quân chết như thế nào.
Hướng Nhật không khỏi run người vì câu cuối, những tưởng nàng sẽ nói kiểu như đây là một trận đánh khó khăn, không đoán được ai sẽ thắng. Đếch ai ngờ được nàng ta lại tự tin khẳng định một con tàu đang bị vây bắt bởi mười con tàu đủ các loại từ tàu chiến, tàu tuần dương cho đến tàu sân bay, có lẽ sẽ có tàu ngầm lại dành thắng lợi. Nhưng khi nhìn rõ tên đội mũ đen, mặc áo choàng đen, mái tóc đỏ hung nổi bật hắn buộc phải đồng tình với nàng Phương Nghi. Quả thật thằng cha Aretha này tướng tá thật ngầu, vẻ thư thái ẩn chứa ý chí thép. Trong lúc chiến trận căng thẳng vậy mà làm như chẳng có gì phải bận tâm, trên thế giới hàng tỉ người kiếm được một kẻ như vậy thật sự rất hiếm. Hướng Nhật bỗng mặt nổi lên ham muốn, muốn bắt gã làm đàn em cho mình. Cứ nghĩ mà xem, có một tay đàn em thuộc dạng hiếm trong hàng tỉ người chỉ có vài người không phải là trên cả tuyệt vời hay sao? Hắn nở một nụ cười thâm hiểm, rồi nói:
- Đi cùng anh qua bên đó xem thế nào.
Trước khi đi hắn nhìn gã thuyền trưởng mặt ngu ngu người Tây Ban Nha rồi bí mật nháy mắt với Phương Nghi sau đó bất ngờ đánh gã ngất xỉu và
giấu du thuyền phía sau một mỏm đá, rồi mới dẫn theo nàng Phương Nghi Thuấn Di trên mặt nước như một làn gió đi qua không ai hay biết.
Phương Nghi thầm thán phục, tốc độ quá mức khủng khiếp, nàng chưa từng thấy ai Thuấn Di nhanh đến vậy, lướt trên mặt nước ư? Nghe cứ như là khinh công Điểm Thủy Khiêu trong giới võ lâm vậy, nhưng là nhanh hơn thế cả vạn lần. Nàng còn chưa hết kinh ngạc thì Hướng Nhật bất ngờ nhún một cái đã nhảy vọt lên cao, rồi cứ thế nhảy sang bên phải rồi sang bên trái, nhảy trên không mà cứ như nhảy dưới đất, cảnh giới này nàng chỉ thấy duy nhất sư phụ nàng chính là Âu Dương Nhật Nguyệt sử dụng thành thạo. Khi gần tới tàu chim hồng hạc Hướng Nhật phải di chuyển thật chậm để đáp xuống, bỗng có một khẩu pháo từ tàu chiến của hải quân Mỹ ngắm vào hắn. Hướng Nhật cười nhạt đẩy một chưởng mang theo Lĩnh Vực Lực Lượng hùng hậu về phía khẩu pháo làm nó nát tan tành, đã vậy còn khiến cả cái tàu chiến bị tách làm hai mảnh. Đám hải quân bỗng như kiến vỡ tổ, kẻ hô, người hét nháo nhác chạy tán loạn.
- Một lũ ngu!
Hướng Nhật mắng. Phải biết rằng một ngàn cái tàu chiến cũng không khiến lão tử đổ một giọt mồ hôi nào, chứ đừng nói là một tàu chiến cỏn con, chẳng khác nào muỗi bay ngang tai. Trông chúng mày mới ngứa mắt làm sao.
Trên tàu Aretha không ai là không tận mắt chứng kiến kẻ lạ mặt vừa từ trên trời rơi xuống, mang theo một đứa con gái quá mức xinh đẹp, chỉ một cái phẩy tay đã làm nguyên cả cái tàu chiến dài đến 250 thước, rộng gần 32 thước tách làm đôi. Nhưng biểu hiện của bọn chúng lại khiến Hướng Nhật không thể tin nổi, bọn chúng không tỏ ra một chút gì là ngạc nhiên mà chỉ lộ ra một chút ít hiếu kỳ.
Từ đằng xa bỗng có tiếng người vỗ tay, Hướng Nhật nhìn lại thì hiểu ngay tại sao đám thuyền viên chả có đứa nào ngạc nhiên vì độ nguy hiểm mà mình vừa thể hiện. Thì ra ở trên thuyền này ngoài gã thuyền trưởng trông có vẻ mạnh ra thì còn một đứa con gái quá mức kinh khủng, lại còn không kém gì mình, chính là cô nàng sát thủ khiêu gợi Laura với sở trường dùng súng buff Lĩnh Vực Lực Lượng.
- Ồ, Trái đất này thật nhỏ bé. Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Cô nàng lướt nhanh như ánh sáng, vòng qua hai người rồi bàn tay vuốt nhẹ mái tóc Phương Nghi sau đó đứng trước mặt họ và nở nụ cười chết chóc. Hướng Nhật thì chẳng có gì, riêng nàng Phương Nghi không tránh khỏi khiếp sợ. Rõ ràng nàng cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo vuốt qua tóc nàng, một bàn tay có lực sát thương đủ để khiến não bộ của nàng liên tưởng tới hình ảnh của một con quỷ đang cắn xé từng miếng thịt người và nhai ngấu nghiến trên cái mồm be bét máu.