Nhìn vào bàn tay Hướng Nhật, nàng Laura không hiểu được sức mạnh của Hướng Nhật là cái gì? Khi nãy, bàn tay ấy chỉ đẩy có một cái, chẳng rõ mạnh nhẹ thế nào mà mặt biển rõ ràng bị rẽ sóng cao đến mấy thước, còn không khí vang lên những tiếng vù... vù... vù... rõ to. Mọi thứ cứ như bị cuốn vào hướng đi của dòng Lĩnh Vực ấy, để rồi một tiếng nổ bùm... mọi vật chất xung quanh bắn tứ tung, biến thành một mớ hỗn độn. Mà chưa hết, đến cả cái tàu nặng ba mươi mấy ngàn tấn cũng bị đẩy lùi đi vài chục mét, còn hư hỏng nặng gần như đứt lìa, khiến hai ngàn thuyền viên rơi vào cảnh hoảng loạn. Kể cũng kỳ, bàn tay ấy có cái gì đặc biệt đâu chứ? Chẳng săn chắc chút nào, cũng không giống như bọn tạp nham dùng phép thuật, lại càng chẳng nói đến cái lũ tạp chủng đột biến gen, cũng không có lấy một chút khí tức khác biệt nào. Hoàn toàn, hoàn toàn chỉ là một người bình thường. Vậy thì tại sao, tại sao chứ? Là luyện tập để có được sức mạnh nguyên thủy ư? Hắn ư? Đôi tay ấy rõ ràng không phải là đôi tay của kẻ tập luyện cực khổ.
Laura không hiểu được gì hết, nàng chỉ biết mình đã tận mắt chứng kiến, đã tận tai nghe thấy và nàng không thể bịa đặt phủ nhận sức mạnh của Hướng Nhật là trò ảo thuật bịp bợm được, đó là sự thật phơi bày ngay trước mắt. Bỗng nàng cảm thấy sợ, phải chi lần đó đừng khiến hắn ngủ say, để bây giờ đôi mắt hắn nhìn mình có vẻ rất tức tối. Mình có thể thắng một kẻ như hắn không nhỉ?
Chà, ai mà ngờ được đằng sau đôi mắt sát nhân, nụ cười lạnh lẽo của nàng Laura Panne lại ẩn chứa một vẻ lưỡng lự, hoang mang, lo sợ. Cái bản mặt ấy diễn sâu đến mức Hướng Nhật không thể nhìn ra được, hắn vẫn khăng khăng cho rằng nàng ta không biết sợ hãi. Nhưng mặc kệ nó chứ, hắn phải hỏi nàng một việc cái đã.
- Này con nhỏ kia, tôi còn nhớ rất rõ việc lần trước đấy nhé. Nói mau, chuyện gì đã xảy ra!
Làm như chẳng có chuyện gì, Laura đáp lại bằng một giọng tỉnh bơ:
- Chuyện đó ấy hả. Ha ha... chỉ có thể trách ai đó yếu còn bày đặt ra gió thôi. Mà này, tôi bảo nhé. Cậu không nhìn thấy cả chục cái tàu chiến của Mỹ ở quanh đây à? Sao không che mặt lại, ngu thế, muốn bị liệt vào danh sách đỏ của Interpol à? (Interpol là tên gọi thường dùng của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế)
Thấy Hướng Nhật chẳng có biểu hiện gì, Laura thầm nghĩ hắn ta hẳn là sợ quá đơ người luôn rồi.
Nhắc đến cái bọn ngồi bàn giấy suốt ngày chỉ chỏ, sai khiến người khác, đúng kiểu ngồi mát ăn bát vàng ấy Hướng Nhật cũng cảm thấy run cả người. Đừng đùa. Cái tổ chức của chúng nó chỉ đứng sau tụi Liên hợp quốc thôi đấy. Lỡ liệt vào danh sách đỏ thì rắc rối to. Còn may, bản tính trời sinh làm việc gì cũng cẩn thận, khi nãy còn biết dùng Thủy dị năng che cái mặt lại, thế nhưng hiện tại vẫn cần hai cái mặt nạ, một cho Phương Nghi, một cho mình như vậy mới tiện lợi. Còn bọn thuyền viên này ấy à, trăm phần trăm đứa nào cũng bị chụp hình rồi photo ra giấy cùng với tên, số tiền được treo thưởng, gọi tắt là lệnh truy nã của ICPO ấy.
Hướng Nhật bỗng nghĩ ra một trò đùa, hắn mỉm cười trêu ghẹo:
- Cái đầu của cô đáng giá bao nhiêu tiền?
Trong lòng Laura liền sửng sốt. Không lẽ nào hắn là thợ săn tiền thưởng, hắn đến đây là vì muốn kiếm chút cháo? Không đúng, nếu vậy hắn phá tàu hải quân làm gì? Nàng liền loại bỏ ngay suy nghĩ ngớ ngẩn ban đầu. Phải rồi, một kẻ mạnh như hắn nên làm bạn hơn kết thù.
Nàng ngoắc tay ra lệnh cho thuyền viên mang mặt nạ tới, một gã thuyền viên da đen, thân hình lực lưỡng sồn sồn mang đến hai cái mặt nạ che mặt. Hướng Nhật không ngu gì mà không lấy, cầm mặt nạ chia cho Phương Nghi một cái. Loại mặt nạ này là loại đặc biệt chỉ dành cho tụi quý tộc, dùng để đi dạ tiệc, chúng được làm hoàn toàn từ chất liệu cao cấp có giá đến mấy ngàn Mỹ kim. Mấy thứ đồ này có lẽ chúng chẳng mất tiền mua, mà là cướp được từ tay bọn quý tộc đây mà.
Thấy thái độ của cô nàng không tệ, Hướng Nhật cơ mặt dần giãn ra. Tuy nhiên tật trêu gái sớm thành thói, Hướng Nhật đâu dễ gì buông tha, hắn lại dở giọng bông đùa:
- Có cần tốt vậy không? Lẽ nào là sợ tôi? Đừng run thế, anh không làm hại bé đâu, cùng lắm... a.
Hướng Nhật chợt ý thức được có bàn tay ai đó đang cào cấu da thịt mình. Âm thầm hối hận vì lỡ dẫn gái theo, bây giờ thì muốn trêu gái cũng phải lựa lời, đúng là đau lòng mà.
Laura nhịn không nổi, từ bé đến giờ chưa có đứa nào dám dở giọng hỗn láo như vậy với mình. Ừ thì mày mạnh đấy, đừng quên bà đây đếch sợ bố con thằng nào nhé. Mày thích thì bà chiều.
Sát khí của cô nàng liền nâng cấp lên một tầm cao mới, biến màu mắt từ xanh nước biển thành giống như bị nhuộm đen, một đôi mắt của ác quỷ không còn chút tình cảm nào ngoài giết và giết. Nàng nạt:
- Xấc láo! Thằng nhóc con láo toét, hỗn xược! Mày chết mẹ mày với bà!
Vừa nói nàng vừa rút súng chả thèm ngắm, bắn một phát là đúng ngay giữa chán Hướng Nhật không có lệch một li nào.
Mọi người xung quanh nghe tiếng súng nổ liền chạy lại gần để xem. Đứa nào cũng sồn sồn, nháo nhác bàn tán. Lâu lắm rồi mới thấy một trận đấu giữa hai con quái vật. Không biết đứa nào thắng đây? Còn mấy đứa mặt ngầu ngầu đứng trên tầng hai cũng hiếu kỳ nhòm xuống, bọn này đều là chỉ huy cấp cao. Bản lĩnh của Laura đứa nào cũng biết, sức mạnh không tệ một chút nào, nhất là khi nàng ta nghiêm túc mặc bộ đồ bạc tỉ vào
thì trong cái nhóm chỉ huy này không có mấy đứa ngang cơ mà đú đởn được. Cái thằng nhóc da vàng lùn tịt, lai gầy như que củi kia cũng đếch phải dạng vừa. Thử hỏi trong cái nhóm vừa tròn hai mươi đứa chỉ huy ở đây, có mấy đứa chỉ với một đòn mà phá gần vỡ đôi cả cái tàu đổ bộ to khủng bố kia? Trận này gay cấn đây, đáng xem nhất của năm mẹ nó rồi. Bỏ tiền ra rạp xem phim cũng đếch bằng.
Đứng ở giữa cái nhóm ấy chính là Aretha Teach. Hắn ta cũng hiếu kỳ chẳng kém đứa nào. Hắn thật muốn xem thằng nhóc kia rốt cuộc là có tài cán gì mà dám đú đởn với con gái mình? Liệu hắn có đỡ nổi viên đạn của nó không? Tuy vậy với bản chất của kẻ lãnh đạo, hắn cũng đã có tính toán, dù kết quả nghiêng về bên nào thì thằng nhóc kia nhất định phải ở lại thuyền của hắn. Hắn sẽ không ngu gì bỏ qua một kẻ có năng lực như Hướng Nhật. Để làm được điều này hắn cần tập trung quan sát kỹ lưỡng, lựa chọn thời cơ thích hợp tham gia ngăn cản cuộc đấu và dùng lời lẽ tài tình của một nhà hùng biện dụ dỗ Hướng Nhật gia nhập băng hải tặc của mình.
Cái viên đạn chả có gì đặc biệt, nó là loại 9 nhân 19 milimet tiêu chuẩn, điều đặc biệt là nó được bắn ra từ khẩu súng ngắn của tập đoàn Weapon - tập đoàn hàng đầu nhân loại về công nghệ vũ khí, và người bắn là Laura. Cho nên viên đạn ấy chẳng khác nào một quả tên lửa vũ trụ với vận tốc ít nhất là 7,9 kilomet trên một giây.
Hướng Nhật còn chả thèm nhìn, vốn định đưa tay ra chặn, nhưng nghĩ thấy hành đồng này quá mức kinh hãi thế tục nên lại thôi. Cứ nghĩ đơn giản, nếu bây giờ đưa tay ra chặn đứng viên đạn, rồi lỡ làm em nó hoảng sợ bỏ chạy thì lấy ai để chơi đùa nữa? Thế cho nên là tốt nhất cứ né cái đã, ít ra còn được chứng kiến cái gì đó mới mẻ sắp diễn ra.
Hướng Nhật vốn là có tính toán, vì đằng sau hắn là một tàu tuần dương của tụi hải quân Mỹ đang lượn lờ dòm ngó chờ cơ hội hôi của. Hướng Nhật vừa né một cái thì y như rằng một tiếng bùm... vang chói tai như hét vào cái bản mặt xảo quyệt của hắn. Viên đạn nhắm đúng mũi tàu, vừa khéo khoét ngay một hố trông không khác gì hố bom. Con tàu cứ thế chúc đầu xuống biển. Tiếp theo là tiếng lẹt xẹt, keng keng của ốc vít, cột thuyền, chồng chéo lên nhau đổ ầm ầm xuống. Tiếng người la hét, tiếng nhảy bì bõm của hàng trăm thủy thủ tranh dành nhau nhảy nhót trông thật vui nhộn.:D
Cái bản mặt của Hướng Nhật càng khiến cô nàng Laura thấy ghét, mà hắn đích thực là muốn nàng tức điên thêm, cho nên hắn càng đổ thêm dầu vào lửa:
- Vừa nãy anh nghe có người mạnh mồm lắm cơ mà? Hé cái mồm ra là đòi chém, đòi giết! Anh còn tưởng bé mạnh thế nào, đéo ai ngờ được đến cả con muỗi cũng không bằng! Kiểu này về nhà bốc phân mà ăn em à? (Nguyên văn là bốc c**)
Nàng Laura nghiến răng thành tiếng kèn kẹt, mặt đỏ như trái ớt, tay nắm đến mức nổi cả gân guốc. Chưa bao giờ nàng giận ai đó đến mức cùng cực thế này.
- Chó chết! Xem như mày may mắn, để xem lần này mày không hóa thành tro thì cũng tan tành thân xác!
Ở bên cổ tay trái của Laura có đeo một cái đồng hồ thiết kế cực kỳ tinh xảo, chất liệu từ đá quý và kim cương, nó cũng mang nhãn hiệu Weapon. Khi nàng ta chạm vân tay từ ngón chỏ của mình lên mặt đồng hồ thì nó lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ. Ngay sau đó từ bốn phương tám hướng, một loạt các thiết bị không rõ từ đâu bay đến, tất cả đều gắn hết lên người nàng, tạo thành một bộ giáp hoàn chỉnh. Cả một quá trình chưa mất đến hai giây.
Cả đám thuyền viên sồn sồn xung quanh đều lập tức lùi về sau vài chục bước, mặt đứa nào cũng xanh lè, xanh lét. Còn cái đám chỉ huy thì ồ lên. Bọn chúng tuy rằng đã từng thấy qua bộ giáp nhưng không nhiều. Đó là bộ đồ được thiết kế riêng cho Laura, và phải đặt hàng từ bọn hút máu Weapon với giá gần một tỷ đô la Mỹ. Bộ đồ giúp tăng cường tầm nhìn, khả năng nghe, sức chịu đựng, độ nhanh nhẹn, khả năng phòng thủ của Laura lên một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Lần này, Laura lấy nguyên khẩu súng trường đã để sẵn sau lưng khi bộ giáp được mặc vào, cầm lên tay, nàng có vẻ như đang nở nụ cười rất mãn nguyện bên trong cái mặt nạ hợp kim. Loại súng này nhìn hình dáng khá giống với AK-47, chỉ là đẹp hơn một chút và cũng đến từ nhà sản xuất Weapon.
Cũng chả thèm nhìn, cứ thế nàng chĩa họng súng ngay tim Hướng Nhật mà bắn. Một tia sáng lóe lên, cả đám thuyền viên đứng xung quanh ngay tức thì bị lực ảnh hưởng bật lùi về sau ngã chồng chất lên nhau.
Kinh dị, Hướng Nhật còn chả nhìn thấy viên đạn ở đâu nữa, nó bay với vận tốc ánh sáng rồi, việc nhìn bằng mắt là bất khả thi.