Ravens ngay sau đó liền tung ra một nắm đấm rực lửa, Hướng Nhật buộc phải đưa tay ra đỡ, lại thêm một trận sóng xung kích nữa sinh ra, mặt đất lại nứt thêm vài đường nữa. Hướng Nhật tàn bạo, nhanh chóng dùng một cước đạp vào người Ravens, Ravens cũng dùng một cước đạp lại, hai người một tiến một lùi lại một lùi một tiến, đánh tới đánh lui chưa có dấu hiệu phân biệt sức mạnh. Tuy nhiên không được bao lâu thì Ravens cười mỉa mai nói:
- Tưởng thế nào, Chúa Tể Giả cũng chỉ có vậy thôi sao.
Rồi cả người hắn bỗng rực lửa. Một quyền đấm ra là đi theo cả một ngọn lửa khổng lồ, Hướng Nhật vẫn đỡ nhưng do chênh lệch sức mạnh mà bị hất lùi về sau vài bước, và bởi vì hắn đang ở lưng trừng không trung nên dễ dàng bị rớt xuống đất. Kẻ này thật không dễ đối phó. Lúc nào cũng lơ lửng, mà trên không trung không phải là lợi thế của lão tử. Mà suy cho cùng sức mạnh của hắn cũng lớn hơn ta vài phần, cơ hội thắng thật sự quá nhỏ.
Vừa ngã xuống đất còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Raves dội cho vài đòn lửa từ xa, việc này làm Hướng Nhật càng thêm lạnh lùng muốn giết chết Ravens càng nhanh càng tốt. Nhưng bản thân là một đại ca giang hồ, từng một thời oai phong lẫm liệt, dẫm chân một cái là chấn động cả một thành phố, tuyệt đối hắn không có ngu mà hành động lỗ mãng.
- Mọi người nghe đây, đánh đấm với bọn này chỉ phí thời gian vô ích, ưu tiên hàng đầu là đưa viên đá về tổng bộ. Seven, mau tạo cổng không gian. Đường Nguyệt, cô hãy mau dùng cổng không gian để rời viên đá về tổng bộ khẩn trương. Các đặc vụ sơ cấp và Nhã Lan thì bảo vệ hai người họ nhé. Lâm Vĩ, Phàm Mặc, Phương Nghi cùng các đặc vụ Trung cấp bằng mọi giá phải kéo dài thời gian cho bọn họ. Viên đá mà rơi vào tay Ravens là một đi không trở lại đâu.
Sau khi phân tích tình hình, Hướng Nhật nắm rõ cơ hội thắng là gần như bằng không. Ở thời điểm hiện tại hắn chưa đủ mạnh để chống lại một kẻ quá phi thường như vậy. Cho nên với bộ óc của một đại ca giang hồ, hắn biết cách tốt nhất để hạn chế thương vong là đưa viên đá về tổng bộ, chỉ cần không có viên đá thì Ravens cũng chẳng còn thiết tha mà lưu lại nữa. Việc quản lý người và phân công nhiệm vụ là nghề của hắn, cho nên một lời hắn nói ra tất cả đều răm rắp nghe theo, không một ai có nửa lời phản kháng.
- Lũ nhãi nhép chúng mày cũng biết phối hợp đấy. Nhưng đừng hòng ta để yên.
Ravens tung một quyền rất mạnh từ trên không nhắm vào nhóm người Đường Nguyệt, trong lúc Seven vừa mở cổng không gian. Nhã Lan buộc phải đứng ra bảo vệ họ, bất chấp sự ngăn cản của Đường Nguyệt. Nhận thấy đòn đánh chí mạng Hướng Nhật liền khẩn cấp chạy tới ôm Nhã Lan vào lòng và cùng lúc hứng trọn một đòn chí mạng làm Hướng Nhật phun ra một ngụm máu tươi.
Cánh cổng không gian sau đó khép lại kéo theo những giọt nước mắt của Đường Nguyệt và sau đó là giọng nói thất thanh của Nhã Lan:
- Hướng ca, anh... Anh sao lại ngốc quá vậy? Sao anh lại cứu em?
Nhìn cô nàng khóc thút thít mà Hướng Nhật động lòng, mặc dù chỉ bị thương nhẹ nhưng hắn lại xảo quyệt làm như bị thương nặng lắm, mặt mày nhăn nhó vô cùng đáng thương, miệng thì ba hoa:
- Anh có thể chết vì em, nhưng tuyệt đối không thể đứng nhìn em chết được.
Nghe những lời này trái tim Nhã Lan như muốn vỡ òa vì xúc động. Nàng ôm chặt lấy hắn, trong tư thế ngồi đối diện nên nhìn hai người cứ như một cặp tình nhân. Chính nàng cũng hiểu vì sao thân thể lại muốn như vậy, nàng cảm thấy nóng rạo rực, chỉ muốn được gần hắn càng lâu càng tốt.
- Anh tuyệt đối không được chết, em còn có nhiều điều muốn nói, muốn làm cùng anh,
anh không thể chết được.
- Em muốn làm cái gì cùng anh?
Hướng Nhật trong lòng đang cảm thấy hưng phấn lạ thường, cô nàng cắn câu thật rồi, không phải là muốn cùng ta abcxy đó chứ?
- Em...
Nhã Lan không biết nói gì, nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Thì anh cứ khỏe đi rồi biết.
Hướng Nhật giả vờ ho khan vài cái kiếm cớ đẩy nàng ra, nhân lúc Phương Nghi còn chưa biết hai người vừa có những hành động quá mức thân mật.
- Anh không chết được đâu, chỉ bị trọng thương thôi, nghỉ tầm nửa tháng là khỏi.
Hướng Nhật vẫn lưu manh giả bộ đến cùng.
Lúc ấy, Ravens và toàn quân của hắn cũng rút lui đúng như những gì Hướng Nhật dự đoán. Phương Nghi liền chạy tới, nhìn khuôn mặt lo lắng đến nhợt nhạt làm Hướng Nhật thấy rất đau lòng, chỉ hận không thể đem nàng lên giường ngay lúc này để bù đắp lại những tổn thất tinh thần mà nàng đang phải chịu.
- Đừng lo, anh sẽ ổn thôi.
Hướng Nhật yêu thương vuốt ve mái tóc mai và khuôn mặt của nàng, rồi bất ngờ hôn một nụ hôn thật sâu, thật dài làm Phương Nghi xấu hổ đỏ cả mặt.
- Lưu manh, ai cho anh hôn người ta giữa ban ngày ban mặt như thế? Đã bị thương rồi lại còn.
Tuy ngoài miệng thì mắng yêu như vậy nhưng nhìn bộ dạng khổ sở của Hướng Nhật làm nàng càng yêu hơn, không kiềm được mà hôn nhẹ lên môi hắn một cái coi như bù đắp lại những lời vừa nói.
Hướng Nhật khoái chí cười hắc hắc rồi ôm lấy một bên cánh tay nàng vuốt ve. Bởi vì Phương Nghi mặc đầm, cho nên cánh tay chỉ có da thịt mà không bị vướng bởi vải, cho nên Hướng Nhật cứ tha hồ tận hưởng làn da trắng mịn, trơn nhẵn, mềm mại của nàng. Hắn cũng không hề để ý có một người bên cạnh nhìn cảnh tượng nam nữ ân ái mà trong lòng có chút khó chịu.
- Được rồi mọi người. Tình hình đã giải quyết xong xuôi. Chúng tôi còn có việc phải đi, hẹn ngày sau gặp lại nhé.
Hướng Nhật nói với nhóm đặc vụ. Rồi quay qua nói với Nhã Lan:
- Anh vẫn còn chưa biết vì sao em lại có mặt ở đây đâu đấy, lát đi cùng anh, kể cho anh nghe nhé.
- Hướng ca, anh nên nghỉ ngơi đi. Ở lại đây vài hôm tịnh dưỡng, rồi từ từ em kể cho anh nghe nha.
Nhã Lan ánh mắt vẫn lo lắng nhìn Hướng Nhật, lòng vẫn còn thấy thương.
- Phải đó Hướng, giờ cậu đang bị thương còn định đi đâu nữa, ở lại đây đi, đảm bảo cậu sẽ thích nơi này cho coi.
Chàng trai tóc đỏ ân càn nói.
- Hiện giờ cậu đã là Đặc vụ Thế Giới, cũng không khác gì anh em vào sinh ra tử với chúng tôi. Ở lại đây nhậu vài hôm đi. Hôm nay nhờ có cậu nhanh chí, chứ nếu không đánh với mấy gã phù thủy ấy thì đánh đến bao giờ.
Lâm Vĩ vỗ vai Hướng Nhật, làm ra vẻ cực kỳ thân thiết.
Vốn định từ chối nhưng nghe nói đến nhậu làm Hướng Nhật thấy có chút tò mò, không biết rượu ở đây có ngon không? Liệu bên trong tòa nhà khổng lồ kia có những gì?
- Có lẽ vợ ta cũng đã mệt, ta cũng muốn tham quan nơi này một chút. Vậy chúng ta cùng vào trong thôi.
Vừa nói xong, hắn liền cảm thấy bên hông bị ma chảo của cô nàng bấu véo, bên tai còn nghe thì thầm:
"Ai thèm làm vợ anh kia chứ, hừ!"
Miệng thì nói thế nhưng trong lòng Phương Nghi lại thấy ấm áp lạ thường.