Khi bước qua cánh cửa, toàn bộ nhóm người Hướng Nhật liền cảm thấy kỳ lạ. Mặt đất bỗng rung chuyển, tòa nhà nhô lên cao đến vài chục mét, hóa ra tòa nhà khổng lồ mà nhóm Hướng Nhật vừa bước vào lại là nóc của một khách sạn. Đứng từ nóc của khách sạn nhìn ra xung quanh mới thấy mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, không còn cảnh tượng hoang tàn của cuộc chiến nữa mà hóa ra toàn cảnh ở đây lại là một resort 6 sao. Một thiên đường giải trí thật sự.
- Đặc vụ Thế Giới không phải là tổ chức quân đội bình thường. Chúng ta không hề sống kham khổ, trái lại chúng ta sống còn sướng hơn những vị vua chúa. Những gì mà các bạn đang thấy, sự thay đổi địa chất hay sự nhô lên của tòa nhà là một trong những kiến trúc độc đáo đi trước thời đại, chỉ có các căn cứ của Đặc vụ Thế Giới mới có, thậm chí ở tổng bộ còn xa hoa hơn nhiều lần. Khi cuộc chiến xảy ra, các mảng địa chất sẽ thay đổi để bảo vệ vùng đất tỷ đô này. Đây hoàn toàn là công nghệ chứ không phải phép màu đâu nhé, Dr. Lan.
Lâm Vĩ nói với mọi người và đặc biệt nhấn mạnh với Nhã Lan.
Biết là người ta đang cố khoe khoang công nghệ trước mặt nàng, nhưng Nhã Lan lại không hề tỏ ra thua kém, nàng cười nhạt nhẽo:
- Nếu ngài Lâm tận mắt nhìn thấy trụ sở khoa học công nghệ của tôi hẳn là ngài sẽ càng ngạc nhiên hơn.
Trụ sở khoa học của Nhã Lan là một tòa nhà cao mười lăm tầng, nằm trong một khuôn viên rộng lớn, được thiết kế như một khu nghỉ dưỡng hạng sang, tất nhiên nghệ thuật kiến trúc thay đổi địa chất vẫn có, như đã nói, những gì người khác nghĩ đến nàng đã nghĩ cách đây mười năm rồi, chỉ là có làm được hay không mà thôi. Điều đặc biệt, tòa nhà cao mười lăm tầng chính là một cỗ máy khổng lồ có thể tùy biến thành một con robot chiến đấu, đó mới là vũ khí bí mật mà nàng chưa từng công bố và là điều nàng rất tự hào.
Mặt trời đã dần khuất bóng sau ngọn núi hùng vĩ xa xa phía Tây. Nhóm Hướng Nhật và tất cả các đặc vụ đang mở một bữa tiệc ăn mừng do các đầu bếp có sao Michelin chế biến.
Đồ ăn bày khắp mọi nơi trên bàn tiệc, có đủ các loại từ hải sản, tôm, cua, sò, ốc, cá cho đến heo, gà, bò, dê, nai, rồi các món salat, sushi, chè, các loại bánh hấp, rau xanh, trái cây... Đúng nghĩa một bữa tiệc dành cho dân nhậu, hoành tráng theo kiểu bình dân chứ không theo kiểu quý tộc, mặc dù bọn họ chả khác gì quý tộc.
Ở bàn của nhóm Hướng Nhật, người trung niên tóc bạc Phàm Mặc là người rất hoạt bát, ông nói:
- Các bạn thấy resort 6 sao này thế nào?
- Rất đẹp, gần gũi thiên nhiên vì gần biển, ngồi trong nhà hàng mà có thể nhìn thấy mặt biển lăn tăn gợn sóng và cảm nhận làn gió mát lạnh từ thiên nhiên, cây xanh ở xung quanh cũng rất nhiều, tôi đặc biệt thích những cây dừa mọc khắp nơi ở đây.
Nhã Lan nói, và nàng lại nói tiếp:
- Tôi hi vọng mỗi dịp cuối tuần có thể đem bạn đến đây để nghỉ ngơi sau những ngày làm việc căng thẳng.
- Ồ, ý tưởng tuyệt vời đấy. Dr Lan có thể dẫn bạn đến đây bất cứ lúc nào cũng được. Chúng tôi luôn chào đón tất cả mọi người.
Phàm Mặc gật đầu nhìn nàng rồi nói tiếp:
- Hòn đảo này ở Bermuda có tên là Phoenix Fire, hoàn toàn chỉ có vài người chúng tôi sinh sống cho nên không khí rất trong lành. Rất phù hợp để nghỉ dưỡng đó. Ở các resort khác trên thế giới, giá mỗi đêm có thể lên đến cả ngàn đô, còn ở đây thì miễn phí, nhưng tất nhiên chỉ có các đặc vụ và những người đặc biệt mới được tới thôi.
- Tôi thì đặc biệt thích bể bơi ở đây, nơi tôi có thể mặc áo tắm và chụp ảnh tự sướng, hơn nữa nó rất sạch và đẹp, tôi còn được tắm cùng những cô gái rất mạnh mẽ nữa. Ôi, đó là những chiến binh đấy.
Phương Nghi xúc động chia sẻ, nàng còn chìa ra cho Hướng Nhật xem một đống hình gợi cảm mà nàng chụp tại bể bơi lúc xế chiều nữa. Trong hình, ngoài những tấm nàng chụp một mình ra thì còn có những tấm nàng chụp cùng những cô gái khác nữa, tất cả đều là người luyện tập trong quân đội nên vóc dáng của họ rất đẹp.
Ngồi cạnh Phương Nghi, bởi vì cô nàng đang mặc áo sơ mi màu trắng, dạng áo công sở nhìn giống như đầm nên Hướng Nhật có thể nhìn thấy cảnh tưởng vô hạn bên trong. Wow! Lớn quá, căng và trắng hơn nữa không mặc áo ngực mà lại dùng miếng dán nhũ hoa mới đã chứ. Thế cho nêm căn bản hắn không có để ý đến những tấm hình trên điện thoại của nàng mà chỉ ừ, à qua loa thôi.
Cầm ly Bourbon lên, thô lỗ hớp một ngậm nghe kêu ừng ực, tác phong của hắn tưởng sẽ làm mọi người khó chịu nhưng trái lại mọi người đều không bình phẩm bởi vì họ cũng không thích ăn uống theo kiểu quý tộc ngoại trừ Nhã Lan và Phương Nghi có chút lo lắng về tác phong của hắn.
Hướng Nhật hoàn toàn không bận tâm, từ trước đến giờ nói về ăn uống và cách trưng diện thì hắn luôn làm theo kiểu cứ làm sao cho thoải mái là được.
- Ta thì thấy cũng bình thường thôi. Resort 6 sao hay 1 sao gì cũng được, quan trọng là có rượu và gái là được.
Vừa nói hắn vừa làm động tác thân mật với Phương Nghi rồi nâng ly với nàng, ý bảo: "Sao cũng được, chỉ cần có em là đủ." Hiểu ý, Phương Nghi ngoan ngoãn mỉm cười và đáng yêu nhìn hắn.
- Anh nói hay lắm. Nào, chúng ta cạn ly.
Lâm Vỹ cũng nâng ly chúc mứng.
- Dô nào anh em ơi.
Phàm Mặc cũng phản ứng theo. Tiếp đến là Nhã Lan cũng làm theo. Cả bốn người cứ thể nói chuyện đến tận tám giờ tối cũng chưa kết thúc.
- Tiểu lượng của Hướng huynh đệ quả nhiên phi thường nha. Chúng ta uống mấy chục chai rồi mà vẫn chưa ai gục. Giỏi, quá giỏi!
Phàm Mặc lè nhè nói trong men say, tất nhiên chỉ còn ba người đàn ông uống với nhau, còn hai chị em thì ngồi gần nhau tâm sự riêng. Xung quanh mấy chục người vẫn ồn ào chè chén say xưa.
- Mấy anh
cũng vậy. Khá lắm.
Lâu lắm rồi Hướng Nhật mới gặp bạn uống nhiều như vậy. Trước đây hay uống với Tinh Tinh, mai trở về nhất định phải gặp hắn tỉ thí rượu mới được.
- Tôi thấy King uống cũng tốt, sao mấy người giỏi uống vậy?
Hướng Nhật hỏi.
- K k k... vậy là bạn không biết rồi. Tổ chức này là cái tổ chức quậy phá và ăn chơi nhất thế giới mà bạn hiền. Trên cái cuộc đời này nhá, không có cái gì hạnh phúc hơn rượu và gái đâu bạn ạ. Nào, uống...
Lâm Vĩ hơi ngà ngà say nói. Và cầm nguyên chai rượu đưa lên trước mặt.
- Uống đê, uống đê...
Phàm Mặc cũng cầm trai rượu làm theo. Uống ly chán rồi bây giờ dùng nguyên chai mới đã.
Hướng Nhật cũng nhiệt tình chơi tới bến luôn.
- Tôi có thù với Ravens, liệu tôi có thể tìm hắn ở đâu được nhỉ?
Hướng Nhật hỏi.
- Cái này khó đấy bạn ơi. Căn cứ của chúng được ngăn cách bởi phép thuật. Mà hắn thì suốt ngày ở trong căn cứ, mỗi khi xuất hiện đều dùng bản thể giả. Lần vừa rồi hắn xuất hiện là do có việc quan trọng. Tuy nhiên người của tổ chức Quạ Đen thì có ở khắp nơi, bọn chúng nhận dạng nhau bằng hình xăm con quạ trên cổ tay. Hầu hết đều là người bình thường và bọn chúng đều là tội phạm nguy hiểm. Chỉ có các thành viên cấp cao mới là Phù thủy, còn cấp trung thì là dị năng giả thôi. Muốn tìm được hắn bạn phải theo dõi hành động của bọn thành viên trung cấp trở lên. Chúng thường là trùm ma túy, hoặc trùm buôn vũ khí, cũng có kẻ buôn người và tổ chức mại dâm. Hãy thử đến khu đèn đỏ ở Hongkong xem sao.
Phàm Mặc nhiệt tình tư vấn.
- Mà vấn đề là dù có tìm được bạn cũng không giết được hắn đâu. Giống như vừa rồi bạn thấy rồi đó. Đến cả King cũng không chắc thắng được hắn. Với tình hình hiện tại, bạn chỉ nên tìm ra hang ổ của hắn cho biết thôi, tuyệt đối đừng vào, vào đó là tự sát. Hãy tăng sức mạnh bằng cách luyện tập thêm.
Lâm Vĩ nốc nguyên nửa chai rượu và chia sẻ.
Hướng Nhật nghe xong đã có tính toán của riêng mình. Kiểu gì hắn cũng phải dẹp bọn Quạ Đen này, vấn đề là thời gian thôi. Còn về sức mạnh, hiện tại muốn tăng lên nữa có lẽ phải nhờ tới cây châm thứ năm. Cây thứ tư thì tạm thời chìa khóa đang ở tổng bộ Đặc vụ Thế Giới, hắn hiện tại chưa biết làm thế nào để lấy được.
Bọn họ uống thêm vài chai nữa rồi cũng tàn tiệc, mỗi người đều được sắp xếp một phòng riêng tại khách sạn 6 sao. Riêng Hướng Nhật và Phương Nghi thì ở chung một phòng. Cái giường rất rộng, rộng phải gấp sáu lần cái giường bình thường. Hai người vừa dắt tay nhau bước vào, nhìn thấy cái giường cũng phải kinh ngạc thốt lên:
- Ôi, giường to thế!
Hướng Nhật siết chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng cười hắc hắc, ghé sát vào tai nàng, dâm đãng nói:
- Vậy cũng tốt, hai đứa mình tha hồ lăn lộn nhỉ?
- Lăn lộn cái đầu anh ý.
Phương Nghi thẹn đỏ hết cả mặt, lấy tay gạt miệng hắn ra. Hướng Nhật bất ngờ xoay người rồi nhanh như làn gió, trở ra phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve từ đôi bàn tay lên đến vai rồi từ vai vuốt xuống rồi lại vuốt lên, sau đó một tay chạm một bên ngực nàng, tay kia chạm vào đùi nàng và nhẹ nhàng xoa bóp. Thân thể Phương Nghi mềm hẳn ra, hơi thở không còn nhịp nhàng nữa, mắt lim rim, từng cơn khoái cảm chạy quanh khắp người. Sờ xoạng bên ngoài một lúc, hắn luồn tay vào bên trong áo, da thịt chạm nhau cảm giác hưng phấn tăng lên gấp bội, hắn vừa vuốt ve đôi gò bông lại vừa hôn lên cổ và tai rồi hôn lên môi nàng, người Phương Nghi nóng bừng như lửa đốt. Được một lúc hắn cởi áo sơ mi của nàng ra, không gian vô tận hiện ra ngay trước mắt, hai quả núi căng tròn, trắng và đàn hồi tràn đầy sức sống như đang mời gọi hắn "bóp mạnh vào anh ơi". Hai tay hắn ấn vào hai đầu nhũ hoa rồi vuốt ve chúng, rồi Hướng Nhật tiến lên phía đối diện với nàng mà dùng miệng và lưỡi hôn lên chúng. Trong khi đó một tay hắn đã nhanh chóng tụt quần nàng xuống, rồi luồn tay vào bên trong vuốt ve cô bé của nàng. Phướng Nghi sướng quằn quại, ngay cả đứng cũng không vững. Hướng Nhật thấy vậy liền bồng nàng đặt lên giường, nhanh tay cởi sạch quần áo trên người, cầm cậu em cứng ngắc trong tay tiến tới Phương Nghi, một tay tụt nốt chiếc quần lót của nàng xuống, và nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra rồi sau đó từ từ đưa cậu em của hắn vào sâu bên trong nàng một cách bình tĩnh và chậm. Vì biết là lần đầu nên khi đưa vào được một chút Hướng Nhật liền dứt khoát ấn xuống thật nhanh nên Phương Nghi đỡ có cảm giác đau hơn, nàng chỉ a lên một tiếng, và tay thì bấu chặt lấy lưng hắn. Sau đó Hướng Nhật tiếp tục nhẹ nhàng và từ từ đưa ra đưa vào, dần dần Phương Nghi cũng quen và cảm giác sung sướng tột độ đã trở lại, khiến đầu óc và thân thể nàng như bị kích thích quá giới hạn mà quặn quại không thể nằm yên được, miệng không ngừng rên lên a và ư. Được một lúc Hướng Nhật đổi sang tư thế khác, rồi tư thế khác nữa...
Hai người thật sự đã hòa vào làm một, bởi tình yêu sâu đậm nảy sinh sau bao nhiều ngày tháng sóng gió sống chết vì nhau.