"Johnson, coi như nể mặt ta, Jack là bạn của Pierce tiên sinh..."Quản lí Kim nhỏ tiếng khuyên bảo thanh niên tóc vàng đang tức giận, nhưng lại bị đối phương không chút khách khí mà chặn họng:
"Kim, hiện tại ta đang rất tức giận. Ngươi đừng có chọc ta. Còn nữa, ngươi cũng không đủ tuổi làm thế đâu! (?)" Ánh mắt hắn liếc vào quản lí Kim không có chút hào cảm gì.
Quán lí Kim sắc mặt nhất thời cứng đờ vì xấu hổ. Dù sao thanh niên tóc vàng kia cao lớn đẹp trai (), nhà lại có thế lực. Tốt nhất là không nên động vào... Nghĩ xong Kim Tiểu Thanh cũng im bặt, không khuyên can gì nữa.
Lần đầu tiên Lý Lâm Na thấy thanh niên tóc vàng kia, tự cho rằng mình đã mê hoặc hắn, ở bên cạnh nói:
"Johnson tiên sinh, người Mỹ các người không phải rất có phong độ thân sĩ sao? Ngươi làm như vậy...""BA~! " - Không đợi cô ta nói xong, một tiếng bạt tai đã vang lên.
"Ngươi có tư cách gì mà giáo huấn ta?" Thanh niên tóc vàng tát xong, không thèm nghĩ đến việc trên mặt Lý Lâm Na đã in hình năm ngón tay, đắc chí quay sang Hướng Nhật nói:
"Tính kiên trì của ta có hạn, thừa dịp ta chưa nổi giận, tên khỉ da vàng nhà ngươi ngươi nên cút đi.""Alice, em ăn xong chưa?" Hướng Nhật dùng bàn tay nhẹ nhàng đè Alice đang kích động muốn làm cái gì đó xuống, nhẹ nhàng nói.
"Em ăn xong rồi... Chúng mình đi thôi..." Alice có chút chần chừ mà nói, nàng nghĩ lầm rằng Hướng Nhật là không có ý định đi rước lấy phiền toái mà chuẩn bị rời đi, cho nên mới hỏi câu như thế.
"Chờ chút... Dồn thức ăn thừa vào cho anh." Hướng Nhật chỉ vào chỗ thức ăn thừa vẫn còn xót lại trên đĩa.
Alice dồn đĩa thức ăn thừa đưa cho Hướng Nhật, không hiểu anh ta đang định làm gì? Chẳng lẽ muốn trả đĩa thức ăn lại???
Hướng Nhật cầm đĩa thức ăn thừa, thỏa mãn đứng lên.
"Johnson đúng không?" Hướng Nhật cười tủm tỉm nhìn tên thanh niên tóc vàng, đối phương cũng hướng lỗ mũi lên trời mà nhìn qua, đĩa thức ăn trong tay Hướng Nhật hướng thẳng mặt hắn mà nện tới.
Nói thì lâu nhưng làm thì nhanh, thanh niên tóc vàng căn bản không thể chống đỡ, bị đĩa thức ăn đập xuống đầu
"choang" một phát. Ngay lập tức hắn ngã xuống, người dính đầy thức ăn.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy sợ hãi.
Quản lí Kim vội chạy đến gần, định đỡ thanh niên tóc vàng lên, bất quá bàn tay đưa ra mới được một nửa lại liền dừng lại, nhìn Hướng Nhật đứng một bên đang tỏ ra thái độ mình chỉ mới làm một cái việc nhỏ không đáng để trong lòng, lại nhìn tên thanh niên tóc vàng tiếp, trong ánh mắt không khỏi có chút thống khoái.
Lý Lâm Na cũng ngây người, quên mất đi cái tát trên mặt mình mà nhìn Hướng Nhật. Trong lòng không khỏi thấy
"không đỡ được"(VKL) nhìn Hướng Nhật.
Alice cũng đờ người ra, nàng lúc đầu còn tưởng rằng nam nhân sẽ đem trả lại chiếc đĩa chứ, nghĩ không ra Hướng Nhật lại đem nó biến thành vũ khí. Một đập này khiến nội tâm nàng phi thường thống khoái, vừa nãy thấy nam nhân chịu nhục, nàng thiếu chút nữa đã định động thủ rồi.
Ánh mắt Diệp Chân Dung nhìn Hướng Nhật cũng phát ra một tia sáng kì dị. đây mới thực sự là nam nhân a, lúc nghe thấy lời Hướng Nhật nói với Alice, nàng cũng nghĩ lầm Hướng Nhật chuẩn bị rời đi. Vốn là ở trong lòng nàng đã khinh bỉ Hướng Nhật như là một con rùa đen rụt cổ rồi, nam nhân như vậy có cần phải quý trọng không???
Không nghĩ tới, chỉ trong chớp mắt, sự tình đã vượt ra khỏi những dự liệu của nàng, tên thanh niên kiêu ngạo người Mỹ kia đã bị giáo huấn, hơn nữa còn bị đánh cho vô cùng thảm hại nữa chứ.
Hướng Nhật cũng không biết người bên ngoài đang nghĩ gì về mình, bất quá hắn cũng trông thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn qua đây, lúc này muốn giữ chuyện chỉ là be bé thôi cũng không thể được nữa rồi, bèn quát to:
"Mày vừa nói cái gì, con khỉ da vàng? Muốn chết à!?" Một cước dẫm thẳng lên ngực tên thanh niên tóc vàng còn đang hôn mê mờ mịt kia. Hướng Nhật cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến mọi thứ nữa, việc nếu không thể nhỏ, vậy thì cứ làm lớn hẳn lên đi. Về phần bây giờ đang là dạ hội của Pierce, hắn cũng không quan
tâm nữa.
Không nói đến chuyện tên tiểu tử tóc vàng kia đã chạm vào chỗ kiêng kị của hắn, dám can đảm ở trước mặt hắn gọi
"con khỉ da vàng", hắn đây đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi, nếu không thỳ đối phương cũng chả còn tiểu huynh đệ mà sử dụng nữa a.
"Có chuyện gì thế?" Gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, đương nhiên không thể có khả năng sẽ không gây kinh động đến chủ nhân của bữa dạ hội. Pierce từ xa vội vàng chạy tới, trên mặt vẫn chưa lau hết mấy vết son môi. Không cần nghĩ cũng biết ông già này vừa làm cái chuyện gì ra.
"Xin lỗi Pierce tiên sinh, vừa nãy ta lỡ tay một chút, đĩa thức ăn không cẩn thận mà va vào đầu hắn, ta đang định đỡ hắn đứng lên, không nghĩ tới chân lại trơn trượt đi một chút..." Hướng Nhật như không có việc gì thu hồi chân về. Chủ nhân của bữa dạ tiệc đã đến đây rồi, dù gì thì cũng phải cấp cho hắn một chút mặt mũi ha.
"Jack..." Pierce sắc mặt hơi có chút tái xanh lại. Gã bằng hữu này thật là! Tìm lý do thì tìm lý do khác hợp lý một chút đi, ai cũng biết hắn cố tình làm vậy mà...
Pierce nhìn thanh niên tóc vàng, sắc mặt hơi đổi:
"Johnson..??""Pierce, ngươi đến đấy à? Mau gọi bảo vệ đuổi con khỉ da vàng này ra, ta muốn cẩn thận mà giáo huấn hắn!!" Thanh niên tóc vàng tỉnh dậy, thấy Pierce nên mới quát lớn.
Pierce sắc mặt hơi trầm xuống. Hắn biết Johnson là con một nghị sĩ hạ viện ở New York, chuẩn xác mà nói là quen biết phụ thân của hắn, cũng phi thường rõ ràng thế lực của gia tộc McRae. Bất quá, thân là một đại đạo diễn nổi tiếng, hắn đương nhiên sẽ không giống như người thường e ngại thế lực của đối phương. Thậm chí có thể nói, ảnh hướng của hắn ở nước Mỹ so với nghị sĩ kia còn to lớn hơn!
Vốn là đã bất mãn với những chuyện xấu do tên công tử bột được các cô nàng có chút sắc đẹp truyền ra rồi, bây giờ lại nghe thấy đối phương như là đang ra mệnh lệnh cho mình nữa. Sắc mặt Pierce càng không hiện ra cái gì tốt, nói:
"Chắc việc này có gì hiểu lầm. Jack tiên sinh là bạn của ta." Một câu này đã trá hình mà ủng hộ cho Hướng Nhật.
Thanh niên tóc vàng nghe vậy có chút sửng sốt. tựa hồ không thể tin được đạo diễn Pierce lại có thể dám không nghe lời mình nói, lại còn đứng về bên phía con khỉ da vàng kia nữa chứ. Nhưng mà hắn cũng không phải là loại người ngu ngốc, dưới loại tình huống này, có chủ nhân bữa dạ hội bảo kê, bảo an sẽ không nghe lời hắn. Đứng dậy, sắc mặt âm trầm mà liếc nhìn Pierce, hậm hức hướng phía ngoài cửa đi tới.
"Jack, ta nghĩ ngươi sắp gặp đại phiền phức rồi!" Thấy tên thanh niên tóc vàng tời đi, Pierce nhìn Hướng Nhật cười khổ. Việc này với hắn chắc không có vấn đề gì. Nhưng với anh bạn Trung Quốc này thì quả thật không tốt lắm!
"Ngươi bảo ta sẽ gặp phiền phức?" Hướng Nhật lơ đãng hỏi lại, hắn đối với Pierce bây giờ đã có hào cảm tốt lắm rồi. Dù sao đạo diễn Pierce vì hắn cũng dám đối đầu nghị sĩ hạ viện New York thì càng khẳng định nghĩa khí của lão hơn nữa.
Pierce nghiêm mặt nói:
"Rất phiền phức! Ta nghĩ tất cả hắc bang ở New York sẽ tìm ngươi để trả thù!"P/s: nghỉ ngơi dài hạn chờ boom của lão Tà ^^