“Cậu Trần, lấy danh nghĩa của cậu?” trong khoảng thời gian ngắn Cố Minh Sâm không phản ứng kịp, lấy danh nghĩa của Trần Dật Thần theo lời anh nói là lấy danh nghĩa con rể nhà họ Hạ hay người thừa kế nhà họ Trần.
Trần Dật Thần chỉ nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Nhà họ Hạ”.
“Được, cậu Trần, tôi hiểu rồi.” Cố Minh Sâm vội gật đầu, nếu đã lấy danh nghĩa con rể nhà họ Hạ, vậy trong quá trình thông báo, đương nhiên cũng không thể để lộ thân phận của ông ta, phải để mấy người của nhà họ Diệp này cho rằng do chính Trần Dật Thần thông báo.
“Ừm.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúp máy, lại phát hiện Hạ Nhược Y đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
“Sao thế.?” Trần Dật Thần không khỏi dịu dàng hỏi.
“Trần Dật Thần, ngày mai để em nói chuyện với bọn họ trước được không? Em muốn thử xem.” Hạ Nhược Y đề nghị, cô đã nhìn ra tất cả việc Trần Dật Thần làm bây giờ là có ý đẩy cô về phía trước. Rất rõ ràng là Trần Dật Thần muốn cho cô có năng lực độc lập, nhưng Hạ Nhược Y cũng không rảnh suy nghĩ lý do của chuyện này,
Việc duy nhất cô có thể làm chính là không phụ lòng Trần Dật Thần, mau chóng khiến mình trở nên mạnh mẽ, có thể một mình chống đỡ một góc trời, chứ không phải mãi mãi đứng sau lưng Trần Dật Thần để anh bảo vệ, lần này đàm phán với nhà họ Diệp là cơ hội rèn luyện tốt nhất.
“Được, ngày mai sẽ để em bàn với bọn họ.” Trần Dật Thần mỉm cười, hoặc ít hoặc nhiều anh cũng có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhược Y, đương nhiên anh cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, dù sao đây cũng là mục đích ban đầu của anh.
“Trần Dật Thần, cảm ơn anh.” Hạ Nhược Y cười như trút được gánh nặng, cô vốn lo lắng Trần Dật Thần sẽ vì sợ cô bị tổn thương mà không cho cô tham gia vào buổi đàm phán này.
“Cảm ơn anh làm gì?” Trần Dật Thần cười nhẹ nhàng, nói tiếp: “Nhược Y, việc đàm phán ngày mai, anh chỉ có một yêu cầu với em”.
“Yêu cầu gì ạ?” Hạ Nhược Y không nhịn được hỏi.
“Đừng khiến mình phải uất ức” Trần Dật Thần nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, bất kỳ nơi đâu, anh đều sẽ ở phía sau bảo vệ em, chỉ cần anh còn sống trên đời một ngày, em sẽ không phải chịu chút uất ức nào hết!”
“Vâng, em biết rồi.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hôm sau.
Từ sớm Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y đã đến sơn trang Cổ Nguyệt, sở dĩ hẹn người của nhà họ Diệp đến đây là vì Trần Dật Thần có suy xét tới việc đây là địa bàn của Cố Minh Sâm.
Nếu hôm nay những người này ngoan ngoãn giao công trình ra thì tốt, nếu không thì cũng tiện xử lý.
“Cậu Trần, cô Hạ.” Cố Minh Sâm tự mình đi nghênh đón, phía sau còn có mấy cốt cán là A Hào.
“Đã đến hết rồi chưa?” Trần Dật Thần hờ hững hỏi.
Cố Minh Sâm lắc đầu: “Cậu Trần, có mấy người không biết điều nên không đến, nhưng người phụ trách của nhà họ Diệp, bất động sản Sơn Thuỷ và bất động sản Khang Vân đều đã tới rồi”.
“Ừm.” Trần Dật Thần gật nhẹ đầu, tình huống thế này anh đã đoán ra từ trước rồi, những người không tới đều có thực lực tương đương với nhà họ Hạ, một phần không muốn nể mặt anh, một phần vẫn hơi kiêng dè nhà họ Hạ, cho nên định dùng cách không quan tâm nhà họ Hạ để tỏ thái độ.
Còn về mấy người nhà họ Diệp và bất động sản Sơn Thuỷ, bất động sản Khang Vân dám tới là vì bọn họ có lòng tin, hoàn toàn không sợ nhà họ Hạ, sở dĩ tới đây là mang tâm trạng vui đùa, nói cách khác, bọn họ hoàn toàn không lo lắng nhà họ Hạ có thể đòi lại công trình từ trong tay mình.
“Liệt kê ra một phần danh sách của mấy người không tới đi, xong chuyện đánh gãy mỗi người một chân.” Trần Dật Thần hờ hững dặn dò, nếu những người này không nể mặt anh, vậy anh cũng không cần thiết phải nể mặt bọn họ.
“Vâng, cậu Trần.” Cố