Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 386


trước sau

Chương 386

Cô nhi viện Thanh Sơn.

Lúc này Mai Tường Vân cũng ở trong cô nhi viện.

“Huyền Anh, là điện thoại của ai thế, xem em vui chưa kìa.” Mai Tường Vân nói.

“Là người tốt bụng ngày hôm qua, anh ấy nói sáng nay sẽ tới cô nhi viện thăm bọn nhỏ.” Chung Huyền Anh cười nói.

“Anh ta tới mà em vui chưa kìa? Không phải là em thích anh ta rồi đấy chứ?” Mai Tường Vân che miệng cười nói.

“Chị Vân, chị đừng trêu chọc em nữa.

Chung Huyền

Anh đỏ mặt.

“Được rồi được rồi, nếu người tốt kia sắp tới, đúng lúc chị cũng muốn xem một chút, rốt cuộc là người tốt này trông như thế nào, chị cũng phải cảm ơn anh ta chuyện hôm qua nữa.” Mai Tường Vân nói.

“Dạ Chung Huyền Anh gật đầu.

Đúng lúc này, di động của Mai Tường Vân vang lên.

“Alo, cục trưởng Lâm.

“Cái gì? Được! Tôi đã biết, tôi sẽ lập tức về ngay.

Mai Tường Vân nói với điện thoại di động.

Sau khi cúp điện thoại, “Huyền Anh, trong cục cảnh sát có việc gấp cần xử lý, chị phải trở về, chỉ sợ hôm nay không có cơ hội gặp người tốt kia rồi.

Lần sau có cơ hội lại gặp anh ta.” Mai Tường Vân nói với Chung Huyền Anh.

“Chị Vân, chị đi làm việc của mình đi.” Chung Huyền Anh gật đầu.

Cửa cô nhi viện Thanh Sơn.

Hôm nay Lâm Vân không lái chiếc xe Lamborghini, mà lái một chiếc xe thương vụ của công ty, nếu tới cô nhi viện làm chuyện tốt, Lâm Vân nghĩ phải khiêm tốn một xíu.

Trên xe, Lâm Vân mới đỗ xe xong thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đi

từ trong cô nhi viện ra.

“Là cô ấy! Mai Tường Vân?”

Người đang đi từ trong cô nhi viện ra, đúng là Mai

Tường Vân.

“Sao cô ấy có thể đi từ trong cô nhi viện ra?” Lâm

Vân vô cùng kinh ngạc.

Mai Tường Vân đi qua xe của Lâm Vân, nhưng cửa kính xe có dán tấm che, cộng thêm Mai Tường Vân đi rất vội, tất nhiên là không thấy được Lâm Vân ở trong xe.

Mai Tường Vân đi thẳng tới một chiếc xe cảnh sát bên cạnh, sau đó mở cửa xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.

Sau khi Mai Tường Vân rời đi, Lâm Vân mới dẫn Thạch Hàn xuống xe, sau đó đi vào trong cô nhi viện.

Cô nhi viện rất cũ, các loại thiết bị đã cũ lắm rồi, xem ra cô nhi viện này có lịch sử rất lâu năm.

“Quá cũ, chỉ sợ rất nhiều thiết bị đã không thể sử dụng.

Thật sự là nền tân trang lên rồi.” “Cậu Vân, cô nhi viện này rất nghèo, có thể duy trì chi tiêu hàng ngày đã là tốt lắm rồi, căn bản không có khả năng sửa lại.” Thạch Hàn nói.

Thạch Hàn lớn lên ở cô nhi viện, rõ ràng anh ta hiểu biết rất rõ về cô nhi viện.

Lâm Vân gật đầu, bày tỏ đã hiểu, ví dụ như ngày hôm qua, cô nhi viện ngay cả hai mươi tám triệu cũng không lấy ra được, còn phải công khai xin giúp đỡ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện