"Thật đáng tiếc cho chị gái này! ", Lạc Thu Thuỷ lẩm bẩm một tiếng.
"Im mồm", Lạc Phong vội vàng nói: "Cô ta là Tiêu Nhược Dư, là người phụ trách đấu giá Tứ Đỉnh của Đế Thành, nghe nói, cô ta chính là thiếu chủ của đấu giá Tứ Đỉnh, là người thừa kế duy nhất, có lai lịch cực kỳ đáng gờm.
Cô ta kỵ nhất người khác nhắc đến gương mặt của mình! trong buổi đấu giá lần trước, có một người thuộc dòng chính của một gia tộc đỉnh cấp đến từ phía Tây Nam, do ngứa mồm nói năng không biết nghĩ nên đã
mạo phạm đến cô Tiêu, ngày thứ hai liền bị phát hiện chết rất thảm trên đường phố của Đế Thành, ba ngày sau, cả gia tộc đó đều biến mất".
Lạc Thu Thuỷ bị doạ cho hết hồn, nuốt vội một ngụm nước miếng.
Tô Minh lặng thinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư ở trên khán đài, trong ánh mắt anh xẹt qua một vẻ khác lạ.
"Không nói lời dư thừa nữa, ngày hôm nay chỉ có ba món bảo bối, chúng ta tiến hành sớm để kết thúc buổi đấu giá hôm nay cho sớm”, Tiêu Nhược Dư
mở miệng cất lời: "Món bảo bối thứ nhất, là một bộ công pháp".
Tiêu Nhược Dư vừa nói vừa nhấc cái chụp bên trên bàn thuỷ tinh thứ nhất ra.
Một cuốn sách bằng da thú cổ xưa lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.
Đột ngột, vô cùng rõ ràng,
Tô Minh nghe được tiếng hô hấp của không ít người trong phòng đấu giá trở nên nặng nề hơn.
"Chỉ là một cuốn công pháp Luyện khí trung phẩm