"Không ngờ được, đường đường là con trai dòng chính của nhà họ Thấm lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế này, đồ vô dụng", Diệp Mộ cấn đi đến bên cạnh Tô Minh khẽ nói.
Diệp Mộ Cẩn rất vui vẻ, vừa rồi Tô Minh không chết, quả thực đã mang đến sự ngạc nhiên và vui sướng tột độ cho cô ta, trái tim cuối cùng cũng trớ về vị trí vốn có của nó, giờ khắc này, quét mắt nhìn sang Thẩm
Tịch ở cách đó khá xa mà cảm thấy vô cùng đáng ghét.
"Ha ha, đừng coi thường người ta như vậy, cậu Thẩm là một người khiến người ta kính phục đó, biết tiến biết lùi, lúc này vì muốn giữ được mạng sống mà bằng lòng quỳ xuống, thật là thông minh quá! Anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần có thế được sống, việc sau này ai sẽ nói trước được điều gì? Nói không chừng còn có thể trả thù nữa đó!", Tô Minh cười nói, anh đã nhìn thấu Thẩm Tịch từ lâu.
Quả nhiên, mặt Thẩm Tịch liền trắng bệnh.
"Cậu Thấm, đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với tôi", Tô Minh cười.
"Anh! ", Thấm Tịch nghiến răng, biết kế hoạch giả bộ vô dụng quỳ xuống xin tha thứ của mình thất bại rồi: "Tô Minh, chị của tôi là Thẩm Băng Tuyền!!!”
Thẩm Tịch không còn đường lui nữa, giọng nói khàn đặc.
Chỉ còn biết uy hiếp.
"Anh giết tôi, chị của tôi chắc chắn sẽ