Cơ Khâm vẫn đang tiếp tục toan tính của mình.
Hắn ta đoán chừng, Tô Minh chỉ cần không phải bị điên, chỉ cần không bị ngốc thì chắc chắn sẽ không dám giết chết Thấm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ được sống tiếp.
Nếu đã như thế, hắn ta đứng ra nói đỡ cho Thẩm Tịch, Thấm Tịch chắc chắn sẽ rất cảm kích, Thẩm Tịch sẽ nợ hắn một món nợ nhân tình, rõ là hắn khi không lại chiếm được món hời.
Thẩm Tịch nợ hắn món nợ nhân tình, cũng tương đương với nhà họ Thẩm, thậm chí cả Thấm
Băng Tuyền đã nợ hắn.
Món nợ này rất có giá trị.
"Ha ha! cậu Cơ thực sự muốn cứu cậu Thẩm sao?", Tô Minh bỡn cợt.
Cơ Khâm vẫn luôn có toan tính, khá là thú vị, cho rằng anh không nhìn ra hay sao? Cho rằng tất cả mọi người đều ngớ ngẩn hết hay sao? Nếu đã thích toan tính như thế vậy thì anh sẽ cho hắn ta một cơ hội.
Tô Minh không có tốt bụng như thế, tên Cơ Khâm này từ lúc trong buổi đấu giá đã cố ý chĩa mũi nhọn về phía mình rồi, mình
vẫn chưa quên đâu, hơn nữa Cơ Khâm vân luôn âm thâm giữ thái độ thù địch với mình, đến mình còn cảm nhận được.
"Đương nhiên", Cơ Khâm gật đầu khẳng định.
ở phía xa, Thấm Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Khâm bằng ánh mắt đầy cảm kích.
Lúc này, có thế đứng ra nói đỡ cho mình, giúp đd mình, hắn ta cảm kích từ tận đáy lòng.
"Cậu Cơ nếu như đã muốn cứu cậu Thẩm, không bằng thành tâm hơn một chút,