Vào một buổi sáng sớm...
Tô Minh thu lại Xích Ảnh kiếm của mình.
Anh nấu bữa sáng rồi để lạl cho Lam Tuyết một phần, sau đó đến võ trường.
Vừa đến nơi thì phát hiện, tất cả học viên đều đã đến.
Khi nhìn thấy Tô Minh thì mọi người đều nhìn anh với ánh mắt kính phục và kính sợ, cộng thêm với vẻ sùng bái không thể diễn tả nổi.
Cũng khó trách! Tối qua Tô Minh một mình một kiếm giết được một người ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ, hai người ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, hai người ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ và hơn chục người ở cảnh giới tông sư.
Kỳ tích này đã được đám người Chu Khánh Di truyền đi khắp nơi.
Giáo tôn của họ chính là một vị thần.
Trước khi quen biết Tô Minh thì thiên tài trong mắt họ chính là cô chủ Diệp Mộ Cấn, tuổi trẻ mà đã đạt đến cảnh giới tông sư sơ kỳ, có ai sánh được? Nhưng sau khi quen biết Tô Minh thì tất cả mọi người trên thế giới đều là vô dụng cả?
"Nhìn cái gì nữa, tiếp tục trận chiến sinh tử đi!", Tô Minh quát lớn.
Trên võ trường lập tức dấy lên ý chí chiến đấu sục sôi, học viên nào cũng như phát điên xông vào trận chiến sinh tử.
Có Tô Minh ở đây thì họ không sợ chết.
Tô Minh lặng lẽ nhìn họ, thỉnh thoảng lại gật đầu thể hiện sự hài lòng.
Nếu so với một tuần trước thì những học viên này như đã thay da đối thịt.
Sự thay đổi này không phải nói về cảnh giới võ đạo mà là tín niệm võ đạo.
Tu giả võ đạo vốn được col là người đoạt linh khí thiên địa, vốn là nghịch thiên.
Nếu như không có tín niệm không sợ chết thì sẽ không gặt hái được thành tựu gì.
Hơn