Sau đó cô ta lại nói: "Phía Phiêu Diếu Tông có người muốn gặp anh".
"Phiêu Diếu Tông?", ánh mắt Tô Minh lóe sáng.
"Là thế lực Huyền Linh Sơn đứng sau nhà họ Diệp, cũng chính là sân sau của nhà họ Diệp”.
"Gặp anh làm gì?"
"Chắc định lôi kéo anh chăng?", Diệp Mộ cẩn nói có chút chế giễu: "Thật ra hôm qua ông nội có bảo với Phiêu Diếu Tông là phái người đến giúp anh nhưng họ đã từ chối.
Họ cảm thấy anh không có giá trị bằng Thấm Băng Tuyền nên nghĩ rằng anh chết là cái chắc, cảm thấy giúp anh mà đắc tội với Thấm Băng Tuyên là không đáng".
Diệp Mộ Cấn càng nói càng tức giận, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Ông nội em nghĩ sao?"
"Ông nội bảo anh đừng gặp", Diệp Mộ Cẩn nói lớn:
"Đám người Phiêu Diếu Tông tầm nhìn hạn hẹp ý mà...!Ha ha...!Tối qua thì không thèm care anh, hôm nay cho họ bám gót đi".
Diệp Mộ Cấn không thế nuốt được cục tức này.
Tô Minh là người đàn ông của cô ta, nếu tối qua Phiêu Diếu Tông đến giúp Tô Minh thì cô ta sẽ cảm kích suốt đời.
Nhưng Phiêu Diếu Tông lại không làm thế.
Cô ta cũng là người hay để bụng, vì vậy cô ta thấy bực tức vì chuyện đó.
Đáng lẽ là cô ta không muốn nói với Tô Minh về việc Phiêu Diếu Tông muốn gặp anh.
Nhưng nếu không nói thì chắc Phiêu Diếu Tông sẽ tự đến tìm Tô Minh.
Vậy thì chi bằng mình cứ nói cho Tô Minh, chí ít cũng nhắc nhở anh là tránh đi, cũng coi như có sự chuẩn bị.
"Vậy thì gặp đi", Tô Minh ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.
Bởi vì ông cụ Diệp và Diệp Mộ Cấn cũng rất tốt với mình.
Làm người cũng không thế