"Cơ thể trời phú khác với người bình thường”, Cao Thanh Kiếm phán đoán.
Ở phía xa.
Cả người Tô Minh run rấy, một cánh tay chống xuống đất, nôn ra từng ngụm máu tươi, sau đó lại run rấy đứng dậy.
"Sức mạnh của ông ta không hơn mình, không đạt đến 100 nghìn kg", trong lòng Tô Minh thầm chắc chắn: "Nhưng vừa rồi lúc ông ta nện cùi chỏ về phía mình, dường như đã tập trung hết sức mạnh về một điếm, khiến cho lực tấn còng khuếch trương lên rất nhiều".
Nói một cách đơn giản là, đối phương đã có thế khống chế sức mạnh đến mức nhuần nhuyễn.
Cùng là lực tấn còng 5 kg, nhưng nếu như dùng bàn tay thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tát cho đối phương chảy máu miệng.
Nhưng nếu như lực tấn còng 5 kg này chỉ tập trung vào đúng một điểm nhỏ như đầu mũi kim thì sao? Vậy thì nó còn mạnh hơn cả sức mạnh của một viên đạn, có muốn xuyên qua da thịt, xuyên qua cả xương cốt cũng không thành vấn đề.
Cùng là một sức mạnh, sức mạnh càng tập trung thì lực tấn công càng khủng khiếp!!!
Tô Minh hiếu rồi.
"Khả năng khống chế sức mạnh của mình quá yếu, sau đây mình sẽ phải tăng cường tập luyện theo cách này.
Còn có ý chí chiến đấu, từ trước đến giờ mình vẫn cho là ý chí chiến đấu của mình không tệ, có vẻ