Nhưng Tô Minh mặc dù nhìn khá là thê thảm mà lại vẫn còn sống, khí huyết và khí tức sinh mệnh vẫn dồi dào như cũ.
"Nhưng mà, những thứ này còn cần phải sống sót qua được hôm nay thì mới có cơ hội để nâng cao khả năng ", Tò Minh hít sâu một hơi, nén sự hưng phấn trong lòng lại, bây giờ mình cần phải sống mới được!
"Kỳ lạ, vết thương trên vai dường như đã khỏi rất nhanh", lúc này, Cao Thanh Kiếm lại nhìn vào Tò Minh bằng ánh mắt quái lạ, hai mắt ông ta có phần tò mò dán chặt vào phần vai nhầy nhụa máu thịt của Tô Minh.
"Còn ngấn ra đó làm gì? Còn không mau giết anh ta đi?”, ông Châu truyền âm cho Cao Thanh Kiếm, ông Châu và Phó Hoành Khôn đều đang ẩn mình ở trong không khí phía bên trên.
Biếu cảm của ông Châu và Phó Hoành Khôn lúc này đều mang vẻ nghiêm trọng khác thường.
"Ông Châu, Cao Thanh Kiếm yêu nghiệt quá", Phó Hoành Khôn nói bằng giọng nghiêm trọng: "Tu giả võ đạo ở cảnh giới Tòn giả sơ kỳ gần như không thể có được sức chiến đấu như thế này!!!".
"Quả thực khủng khiếp, hơn nữa, ông ta còn chưa rút kiếm", sắc mặt ông Châu cũng rất nghiêm trọng, yếu ớt nói: "Yêu nghiệt vô song như Cao Thanh Kiếm này, nếu như gia nhập vào Phiêu Diếu Tông, vậy! ".
Đáng tiếc.
Thật là đáng tiếc.
Chỉ mới vừa rồi, thực lực mà Cao Thanh Kiếm thế hiện ra đã ngang tàng hơn một tu giả võ đạo ở cảnh giới