Tô Minh đột nhiên biến mất trong không trung.
“Sao có thể như vậy?!”, ông Châu suýt chút nữa ngã nhoài ra đất.
Mặt cắt không còn hột máu.
Dùng sức lắc đầu.
Không dám tin.
Thậm chí, bởi vì chịu đả kích quá lớn khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương, khoé miệng rỉ ra một vệt máu.
Hai người Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập cũng ngây ra như phỗng, hai tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài, bọn họ cũng không thể tin nổi, như thể đã gặp phải ma.
Tô Minh có thể tránh được?! Đùa kiểu gì vậy???
Uy lực tấn công của võ đạo càng mạnh thì lực khoá càng mạnh.
Hàng ngàn đệ tử của Phiêu Diểu Tông đồng tâm hiệp lực bày ra Chân Linh Kiếm trận để hình thành nên lưỡi kiếm khổng lồ kia, uy lực tấn công của nó nói không chừng còn có thể cao hơn cả cảnh giới Tôn giả, vượt qua cảnh giới Tôn giả mà đạt đến cảnh giới Đoạt mệnh.
Loại tấn công ở mức độ này, như đám người ông Châu, Nam Cung Cù, Hồng Đông Lập mà nói, cho dù thực lực có mạnh gấp mười lần nữa thì cũng không thể tránh thoát được, chỉ có thể lựa chọn đối đầu hoặc là đợi chết, chứ đừng nói đến biến mất hoặc trốn tránh.
Mà Tô Minh…
“Tuyết đối không thể!!!”, ông Châu tức đến mức hơi thở loạn nhịp, gân cổ gào thét điên loạn, đôi tròng mắt già nua đã chuyển sang màu đỏ tía, ông ta như một con nghiện đỏ đen trong sòng bạc, bị thua đến phát điên.
“Ầm…”.
Mà giờ phút này, lưỡi kiếm khổng lồ kia đã chém thẳng xuống thân núi của ngọn Phiêu Diểu Sơn.
Bỗng nhiên, cả ngọn Phiêu Diểu Sơn đều rung lắc.
Như thể đang xảy ra một trận động đất mạnh.
Rất nhiều