Tô Minh giống như linh hồn của tử thần, cầm lưỡi liềm dạo chơi trong số đám đệ tử này, lặng yên đi gặt mạng sống của bọn họ.
Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi đã có mấy chục đệ tử mất mạng.
“Đáng chết!!! Là… là cậu ta, mau tập trung vào một chỗ!”, ông Châu gào lên kinh hoàng, ông ta đương nhiên kinh hoàng, bởi vì giờ phút này ông ta rõ ràng biết Tô Minh đang ra tay giết chết đệ tử của Phiêu Diểu Tông, nhưng lại không thể bắt được cái bóng của anh.
Tốc độ gì vậy?
Dịch chuyển tức thời sao?
Cả người ông Châu lạnh ngắt, nỗi sợ hãi khiến ông ta run lên bần bật.
Phiêu Diểu Tông hơn ngàn đệ tử vội vàng dịch chuyển bước chân, muốn tập trung về một chỗ, nhưng đáng tiếc…
Vô dụng.
Tốc độ tập trung của bọn họ không nhanh bằng tốc độ ra tay của Tô Minh.
Tô Minh vẫn đang tiếp tục lấy mạng của những người khác, dùng tốc độ giới hạn là một nhịp thở lấy đi mấy chục mạng người.
Sau mấy nhịp thở…
“A a a…”.
Tinh thần của đám đệ tử này gần như đã sụp đổ.
Tôi đầu hàng!!!”.
“Không liên quan đến tôi”.
“Sau này tôi sẽ không bao giờ là đệ tử của Phiêu Diểu Tông nữa.
“Cứu tôi với! Tôi muốn được sống tiếp!”
…
Cái chết không dự đoán được mới là điều khủng khiếp nhất.
Đám đệ tử của Phiêu Diểu Tông này, nói thực lòng là rất ưu tú, tâm cảnh cũng rất tốt nhưng mà biết làm sao được, Tô Minh quá là yêu nghiệt.
Ai cũng không biết một giây sau cái chết sẽ rơi vào người nào, một giây trước có người còn đang đứng bên cạnh mình mà chỉ một giây sau đã bị cắt đứt cuống họng, máu tươi tuôn