"Sơ suất thì phải dạy cho bài học, mà còn là bài học sinh tử", Tô Minh vừa điên cuồng chắn những đòn tấn công như vũ bão vừa tự kiểm điểm mình.
Mình đã quá sơ suất, đã quá tự đại! Sau khi tiêu diệt được Phiêu Diếu Tông, mình đã phiêu quá mà quên mất vần còn đám nhà Công Tôn, nhà họ Ngụy và nhà họ Cơ nữa.
Cứ tưởng rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của mình rồi.
Nếu như mình bình tĩnh và giữ cái đầu lạnh thì đã không sơ suất đến vậy.
Lúc này ở trên sân Tây Lâm một phen huyên náo.
Có quá nhiều người dường như sắp ngất đi.
Hôm nay có quá nhiều màn đảo ngược tình thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, có chết họ cũng không thế ngờ tới.
"Tây Lâm Sát trận trong truyền thuyết?”, Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt đẹp đều là sự hối hận
và áy náy.
Trước đây cô ta từng nghe nói đến Tây Lâm Sát trận.
Nhưng cô ta chỉ nghĩ đó là truyền thuyết mà thòi.
Dù sao thì cách nói về Tây Lâm Sát trận quá huyền ảo, nghe nói là một vị tiên nhân mấy trăm năm trước đế lại.
Rồi lại còn một vị đại tướng quân hơn trăm năm trước dựa vào Tây Lâm Sát trận mà giết được một trăm ngàn kẻ địch!
Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không tin vào truyền thuyết này, vì vậy họ đã bỏ sót.
"Lần giao lưu này đặt ở sân Tây Lâm, đáng lẽ ra mình nên suy xét kỹ và điều tra kỹ", Diệp Mộ