Quá mạnh!
Khí tức không ngừng di chuyển, dường như không phải là thứ mà con người có thế tưởng tượng được, giống như cỗ máy đang chuyển động trên trời, rất nặng và lớn.
Diệp Mộ Cẩn cầm kiếm dài trong tay rồi lao vào Tây Lâm Sát trận.
Cò dùng hết sức chém
giết, kiếm pháp tận dụng đến cực điểm.
Nhưng điều khiến cô ta tuyệt vọng là mỗi kiếm của cò ta đều như chém vào không khí mà không hiệu quả chút nào.
64 chùm sáng màu đỏ máu căn bản là vật hư võ.
"Tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp nghe lệnh, tấn công!", Diệp Mộ Cẩn quát lớn, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Chiếc lồng sắt đã hoàn toàn biến mất, có số ít học viên của nhà họ Diệp bị Tây Lâm Sát trận bao trùm.
Những người bị nhốt
trong đó bị giết chết đầu tiên.
Hơn 200 người còn lại của nhà họ Diệp đều với sắc mặt trầm trọng và kiên định.
Ai nấy đều liều mạng tấn còng, điên cuồng lao vào Tây Lâm Sát trận phía trước.
Đáng tiếc...
Tấn công hơn chục phút mà mọi người dường như tiêu hao hết chân khí trong cơ thể mình nhưng Tây Lâm Sát trận không hề biến đổi.
Thậm chí, 64 chùm sáng màu đỏ máu còn lóe sáng hơn.
"Tô Minh...", Diệp Mộ Cẩn bất lực, nước mắt tuôn trào: "Đều tại em!”
"Tây Lâm Sát trận được kích hoạt fôi? Lại còn kích hoạt triệt để như vậy nữa?", Phùng Chí Đằng ở đằng xa lẩm bẩm rồi thở dài một cái, trong ánh mắt đều là nỗi tiếc nuối, chấn động.
Tiếc là vì một yêu nghiệt như Tô Minh lại phải chết ở đây.
Còn chấn động về năng lượng của nhà họ Ngụy, nhà Công Tôn và nhà họ Cơ.
Phùng Chí Đằng cũng hiểu về Tây Lâm Sát trận, chính vì hiểu về nó nên mới thấy chấn động.
Tây Lâm Sát trận vốn là thứ rất cổ xưa, muốn kích hoạt được nó thì phải tiêu hao năng lượng khủng khiếp, và cần phải dùng đến linh thạch.
Không chỉ vậy, nếu chỉ có vài viên linh thạch thì cùng lắm Tây Lâm Sát trận cũng chỉ