Hơn nữa, tốc độ của kiếm nhanh hơn, kiếm quang và kiếm
thế cũng mạnh hơn.
Lữ Thanh Thanh vốn ở cảnh giới tòn giả sơ kỳ, còn Diệp Mộ Cẩn chỉ ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, cách biệt quá lớn.
Càng không nói đến công pháp, võ kỹ tu luyện của hai người cũng cách biệt khá lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng có cách biệt, thậm chí cấp bậc của kiếm mà hai người dùng cũng có cách biệt.
Vì vậy, Diệp Mộ Cẩn ra tay đúng là lấy trứng chọi đá.
"Cheng...", trong chớp mắt, tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai.
Kiếm dài trong tay Diệp Mộ Cẩn run rẩy, kiếm quang mờ ảo dường như bị gãy rồi cong veo.
Cánh tay của cô ta cũng đỏ lên, kiếm đâm vào người cô ta.
"Phụp, phụp, phụp...", Diệp Mộ Cẩn bay ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy ra.
Cò ta bay chừng hơn chục mét mới rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, vết thương cũng khá nghiêm trọng, kinh mạch và nội tạng trong cơ thể đều thương nặng, khí tức cũng ảnh hưởng, sắc mặt thì tái nhợt.
"Mong cô Lữ bớt giận, tha
mạng cho cô ấy.
Cô Diệp sốt sắng đi cứu người nên mới ra tay", lúc Diệp Mộ Cẩn rơi xuống đất, Tiêu Nhược Dư chắn ở trước mặt cô ta, làm tư thế phòng ngự.
Tiêu Nhược Dư ở cảnh giới bán bộ tòn giả, còn xa mới là đối thủ của Lữ Thanh Thanh nhưng chí ít cách biệt cũng không lớn đến vậy.
Nếu Lữ Thanh Thanh nhất định muốn giết Diệp Mộ Cẩn thì cò ta chỉ có thể liều mạng