Lúc này chỉ có thể lấy Tò Minh ra để đè nén lửa giận, nỗi oán hận và uất ức trong người Diệp Mộ Cẩn mà thôi.
Quả nhiên, tia máu trong đôi mắt Diệp Mộ Cẩn cũng dần biến mất.
"Vậy thì cút đi! Hừm! Diệp Mộ Cẩn, nhìn ánh mắt hận thù cực độ của cò, không biết trong lòng cô muốn báo thù đến mức nào.
Nhưng tôi không để ý đâu, đây chưa từng sợ ai báo thù cả".
Tất nhiên Lữ Thanh Thanh
có thể cảm nhận được nỗi oán hận của Diệp Mộ Cấn.
Cô ta cũng muốn diệt cỏ tận gốc nhưng lúc này bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông đang nhìn nên cô ta mà diệt cỏ thì lại độc ác và vô tình quá.
Cô ta có chút hối hận là lúc Diệp Mộ Cấn ra tay ban nãy mà mình không dùng một chiêu toàn lực đế giết chết cô ta cho xong.
Đáng tiếc là ban nãy mình đánh giá thấp thực lực của cò ta, vì vậy một chiêu mà cô ta chỉ bị thương nặng chứ không chết.
"Cảm ơn CÔI”, Tiêu Nhược
Dư thở phào một cái, nói lời cảm ơn Lữ Thanh Thanh rồi đỡ Diệp Mộ Cẩn định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng hết sức hét lớn: "Lữ Chân Tuân tiền bối! Cháu là Diệp Mộ Cẩn, cháu gái của Diệp Thành Bang".
Cô ta thật sự muốn đánh cược một phen! Cô biết lúc này, tiếng kêu này của cô không chừng sẽ khiến Lữ Thanh Thanh nối giận đến mức mặc kệ tất cả mà giết mình.
Nhưng cô đã hết cách rồi.
Không gặp được Lữ Chân Tuân, thì đến tia