Tô Minh đi ra con đường đó để đến trước cửa đá của con đường phía đông.
"Con đường cuối cùng rồi, hy vọng có chút thu hoạch", Tô Minh lẩm bẩm.
Nói ra cũng phiền lòng thật!
Ma La Kiếm tạm thời không dùng nổi ở ba cánh cửa trước
đó, Hắc Khôi cũng tạm thời không dùng được.
Mặc dù mình hiểu được ‘tuyệt mệnh phong vân- chiêu đầu tiên của Thiên vẫn Kiếm nhưng vẫn chưa thể nắm bắt và vận dụng nó trong thời gian này.
Điều đó có nghĩa là hiện giờ không thể dùng được đồ tốt gì từ ba cánh cửa trước đó.
Sau đó, Tô Minh tốn mất 5 tiếng, cuối cùng cũng phá được cửa đá ở phía đông.
Vừa mở ra thì đột nhiên một bóng hình phiêu bồng như tiên nữ lao tới.
Tốc độ không nhanh nhưng kỳ lạ là Tô Minh cũng không tránh được.
Không chỉ không tránh được mà lúc này Tô Minh cũng có chút mất hồn.
Bởi vì đối phương quá đẹp.
Một vẻ đẹp khó có thể hình dung.
Vẻ đẹp không dùng từ gì để diên tả nổi.
Một vẻ đẹp khiến người khác tự ti và chấn động.
Tô Minh trơ mắt nhìn cô gái mặc váy dài màu trắng đẹp đến
mê người.
Cô ta giống như làn khói bay về phía mình rồi lao đến lông mày trên mặt anh.
"Thứ gì vậy?", sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lẩm bẩm: "Mau tránh ra!"
Tô Minh ôm chặt đầu mình, thậm chí còn đập lên trán.
Đúng là có chút hoảng loạn.
Tận mắt nhìn thấy một người bay lơ lửng như một làn khói lao vào cơ