"Cậu Minh, không thế bàn bạc lại được sao?", giọng Dương Phụng Lăng khàn khàn, siết chặt nắm tay, như bị dồn vào đường cùng.
Tính ra, mối họa này là do Đại trưởng lão - Lữ Chân Tuân gây nên.
Huyền Thanh Tông đã tổn thất bốn vị trưởng lão, môt nái niá nhát nhiìa_
một cái giá chát chúa.
Trong lòng ông ta hận Lữ Chân Tuân muốn chết.
Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh đều đáng chết!
Dương Phụng Lăng cũng đã chấp nhận chịu thua.
Ông ta không muốn đánh tiếp với Tô Minh, vì cảm thấy nếu đánh tiếp, có lẽ Huyền Thanh Tông sẽ bị
tiêu diệt.
Mà không bị diệt cũng tàn.
Nhưng ai ngờ, Tô Minh không chỉ muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chết, mà còn là dập đầu đến chết.
Cũng là chết, nhưng cách làm ấy lại hết sức nhục nhã.
Đó không chỉ mình Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chịu nhục, mà còn cả Huyền Thanh Tông nữa.
Một khi truyền ra, danh tiếng tích góp từng tí qua
ngàn năm của Huyên Thanh Tông sẽ sụp đổ trong tích tắc và trở thành một trò cười.
Tuyệt đối không thể đồng ý.
Dương Phụng Lăng mà đồng ý, đợi đến khi ông ta chết, xuống âm phủ gặp bậc ông cha Huyền Thanh Tông thì biết ăn nói thế nào.
"Cậu Minh, Đại trưởng lão và Thanh Thanh sẽ chết! Nhưng bọn họ sẽ tự sát
trước mặt cậu, được
• • < • không?", Dương Phụng Lăng gần như là gằn từng tiếng một hỏi.
Câu này vừa thốt ra, cả người Lữ Chân Tuân như già đi 50 tuổi, bóng