Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngự
đắng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.
Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.
Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.
Hạ giới đã hơn 500 năm
không xuất hiện cảnh giới hóa thân.
Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.
Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?
Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.
Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.
Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?
"Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.
Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.
Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.
Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.
Quá là khủng khiếp!
Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên.
"Đợi đã!", hai người
dường như hô lên cùng lúc.
"Xin cậu chủ Tô đợi một chút!", Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: