Nhoáng một cái.
Rầm!
Bà lão rơi xuống sân võ.
Bà ta quỳ trên mặt đất.
Nửa người dưới nát bét.
Ngay cả sức để thét lên đau đớn cũng không có.
“Tiền… tiền bối…”, bà lão run lẩy bẩy nói, đường đường là ngũ trưởng lão hơn mấy chục nghìn tuổi của tộc Nam Ly Phượng Hoàng lại bị dọa sợ đến mức giọng nghẹn ngào.
Trên sân võ, khóe miệng Tô Minh co rút.
Bản thân anh đã đánh giá quá thấp sức mạnh của thiên nữ Tạo Hóa.
“Tu giả võ đạo tu luyện đến cùng cực thực có thể mạnh như thiên nữ tiền bối?”, Tô Minh hơi hoang mang, thiên nữ Tạo Hóa còn mạnh hơn cả trong thần thoại.
“Tiếp tục gọi người đến”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Tiền bối, cô… cô giết tôi đi.
Tộc Nam Ly Phượng Hoàng chúng tôi… có… có mắt như mù, đáng chết”, bà lão cố hết sức mới miễn cưỡng nói được một câu hoàn chỉnh.
Bà ta cầu được chết từ tận đáy lòng.
Gọi người đến.
Sao có thể?
Bà ta chắc chắn tất cả những người trong tộc bao gồm cả tộc trưởng đều không phải đối thủ của cô gái thể Thần hồn xinh đẹp, cao quý này.
Gọi bao nhiêu người đến cũng sẽ chết.
Nếu đã vậy thì còn gọi đến làm gì? Bà ta vẫn rất trung thành với tộc của mình.
“Vô vị”, thiên nữ Tạo Hóa cảm thấy nhàm chán, cô ta còn chưa ra tay thì mọi chuyện đã xong rồi, đúng là mất hứng.
Ngay sau đó, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên biến mất.
Cô ta đã trở lại thần hồn thức hải của Tô Minh.
“Nhóc con, nếu bà lão này không thể tiếp tục gọi