“Nếu cô ta ở lại bên cạnh anh thì cõ lẽ phải cần đến 8 hoặc 0 năm mới có thể niết bàn trùng sinh, như vậy quá lâu”.
“Ngoài ra thì anh cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của cô ấy hay lo cô ấy bị bắt nạt.
Đối với tộc Phượng Hoàng, Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng ngàn năm hiếm gặp, bọn họ sẽ tôn thờ bạn gái anh lên tận trời, vị trí tộc trưởng tương lai cũng sẽ thuộc về cô ấy”.
…
Tô Minh im lặng.
Anh hiểu được những gì thiên nữ Tạo Hóa nói.
Anh do dự một lát cuối cùng cũng kìm nén sự lưu luyến trong lòng.
Anh quyết định nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa.
Không thể quá ích kỷ.
Nếu để Mộ Cẩn đến tộc Phượng Hoàng sẽ tốt hơn cho cô ấy, giúp cô ấy trưởng thành càng nhanh, hơn nữa còn được an toàn thì sao lại ngăn cản?
Đã thế nếu Mộ Cẩn cứ không tỉnh lại, cho dù biết cô ta đang niết bàn trùng sinh thì anh cũng sẽ lo lắng, sốt ruột.
Anh hít sâu một hơi.
Tập trung tâm trí.
Diệp Mộ Cẩn đã nằm trong vòng tay anh.
Cách đó phía xa, ngũ trưởng lão của tộc Phượng Hoàng đang vội vã chữa thương, trông thấy vậy thì sững sờ.
Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn.
Bà ta kinh ngạc cực độ.
“Thật… thật sự là người mang huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng!”, bà lão lắp bắp lẩm bẩm, vô cùng kích động.
Mặc dù lúc trước bà ta đã cảm nhận được khí tức nhưng không tận mắt nhìn thấy