Bởi những người có thực lực mạnh thì chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của một người.
Vì vậy, cô ta nói Ninh Triều Thiên không phải là người đoản mệnh, nhưng cũng có thể là không phải.
Tất nhiên, cô ta không thể nhìn thấu Tô Minh, hoàn toàn không thể nhìn ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của anh.
Cô ta thấy vô cùng mơ hồ.
Cũng chính vì vậy mà cô ta mới bằng lòng ở trong tiềm thức và linh hồn của Tô Minh.
Nếu như Tô Minh không đặc biệt, không khác biệt thì sao có đủ tư cách được cô ta gửi gắm như vậy?
“Phù…”, Tô Minh thở phào một cái, vứt hết đi những cảm xúc trống rỗng từ việc Diệp Mộ Cẩn và Ninh Triều Thiên rời đi.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.
Vừa nhìn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng âm trầm.
Vốn nghĩ lần này bế quan một tháng thì sẽ có thu hoạch lớn, thực lực cũng được nâng cao nhiều.
Anh chưa từng nghĩ vừa xuất quan đã gặp phải Phượng Như Huyên, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng và suýt chết.
Đúng là buồn bực thật!
Có cục tức ở trong người thì nhất định phải xả ra.
Và thật không may, Hoàng Cực cung chính là mục tiêu để anh trút giận.
Ngoài ra, Hoàng Cực cung còn là kẻ đứng sau dàn cảnh nhà họ Tô bị tiêu diệt, là kẻ thù diệt môn của Tô Minh…
Thù này lúc nào Tô Minh cũng ghi nhớ.
Chỉ có điều trước đây thực lực không đủ.
Bây giờ đủ rồi, vậy thì làm sao anh có thể đợi được.
Đã báo thù thì phải báo ngay!
Một giây sau…
Bụp…
Hai chân Tô Minh giậm đất, thân hình bật lên không