"Anh! ", khuôn mặt xinh đẹp dưới tấm khăn che mặt của Nam Cung Cẩn có chút đỏ lên vì giận dữ: "Tô Minh, rốt cuộc anh có chút lòng cầu tiến nào không? Anh là máu mủ của chú Tô và dì Từ, tuy rằng anh về sau không có khả năng trở thành
người thừa kế chức tộc trưởng của nhà họ Tô, nhưng anh cũng không thể cam chịu được! Anh lẽ nào không muốn đi cùng chúng tôi trở về nhà họ Tô sao? Anh là em trai của anh Tô Ương, anh nên phụ tá anh Tô Ương, anh! "
Nam Cung Cẩn còn chưa nói hết, thì Tô Minh đã nổi nóng.
Từ đâu ra một người ngực teo mà đầu óc cũng có vấn đề như thế này?
Tô Minh cũng lười nói nhảm cùng bọn họ.
Liền trực tiếp muốn phá không rời đi.
Nhưng.
Chưa kịp phá không.
Tô Ương liền chặn lối đi của anh.
"Em trai ngoan, dường như em có chút hiểu lầm với anh rồi", Tô Ương cười nói, muốn đi à? Đâu có dễ thế?
Tô Minh nhìn chằm chằm về phía Tô Minh, nói:
"Hiểu lầm? Thứ nhất, anh không phải anh trai tôi, tôi và anh không có bất kỳ khí tức liên
quan nào, cho nên anh chắc chắn không phải là bố mẹ tôi sinh ra!"
"Thứ hai, anh có thể lừa dối cái người ngực teo đầu óc đần độn này, nhưng anh vốn không lừa được tôi đâu, anh dùng gần hai tháng tới tầng trái đất chỉ vì muốn nhìn mặt tôi? Trong lòng anh tin sao? Anh muốn giết tôi thì