Tô Ưng run cầm cập.
Thậm chí, còn cúi đầu xuống.
Ông ta không dám nhìn thẳng về phía Tô Minh, bởi vì, Tô Minh gần như có thể nhìn thấu mọi chuyện.
Quá đáng sợ.
Nam Cung Cẩn cũng thôi kêu gào.
Đôi mắt tuyệt đẹp phía sau tấm mạng che mặt kia, cuối cùng cũng đã ánh lên một vài sự nghi hoặc.
Tô ưng lúc này quả thực không dám ngẩng đầu lên, giống như tâm can đã bị phơi bày ra hết, lẽ nào, những gì Tô Minh nói đều là thật sao?
"Không! Không thể nào! Anh Tô ương là một người ngay thẳng và hiếu thảo!", Nam Cung Cẩn bặm chặt môi lẩm bẩm.
"Còn cả anh nữa, có phải lúc này vui muốn chết rồi phải không, có phải cảm thấy, cuối cùng cũng trả được thù, cuối cùng cũng thấy tôi gặp chuyện
đen đủi rồi đúng không?", Tô Minh lại liếc nhìn sang Giả Viêm.
Giả Viêm lập tức nín thở.
Nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.
Cuối cùng cũng không nhịn được, gào tướng lên: "Anh chết chắc rồi, thứ rác rưởi như anh không thể nào sánh bằng với Tô công tử! Núi cao còn có núi cao hơn! Cười người hôm trước hôm sau người cười! Ha ha ha! "
"Thế sao?", Tô Minh không hề dùng tới kim bạc, cố ý không để Giả Viêm chết ngay.
Dù sao, vẫn còn có kịch hay cho Giả Viêm được tận mắt chứng kiến.
Để hắn biết thế nào là tuyệt vọng
"Xem ra cậu đã quá hiểu nhầm người làm anh như tôi rồi, chi bằng, cậu cùng tôi trở về nhà
ho Tô, vê nhà họ Tô, tôi và cậu cùng hỏi rõ chuyện này với bố mẹ, được chứ?", Tô Ương nói.
"Anh coi tôi là thằng ngu hả?", Tô Minh cạn lời nói.
Đi cùng Tô Ương?
Trên đường trở về không khéo cũng mất mạng luôn!
"Em trai à, bao năm qua cậu một mình ở tầng trái đất thiếu sự giáo dưỡng của gia đình, nên mới không coi ai ra gì, mà cũng trở nên nông cạn quá rồi đấy.
Đừng trách tôi, tôi chỉ đang dạy dỗ cậu chút thôi", cuối cùng Tô Ương cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Tất cả mọi sử giả tạo, tới đây là chấm dứt.
Hắn ta sắp ra tay rồi.
"Dạy dỗ tôi?