Mà càng đáng sợ hơn là, một giây sau dường như chẳng cần chờ đợi, vết thương của Tò Minh đã khỏi hẳn.
Như thế đang biếu diên ảo thuật.
Tò Minh cũng không hề dùng bất cứ đan dược cực phẩm trị liệu vết thương nào!
Thế nào mà lại đột nhiên khỏi hẳn rồi?
Quái dị đến khiến người ta run sợ.
"Em trai tốt của tôi, cậu đúng là khiến cho người làm anh này ngạc nhiên hết sức!”, Tô Ương đằng đằng sát khí cất lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Xoẹt!
Trong tay hắn ta xuất hiện một thanh kiếm.
Một thanh kiếm nặng màu đ ỏ máu.
Kiếm rất rộng, phải rộng bằng mu bàn tay.
Trên kiếm có những hoa văn máu vằn vện đang dịch chuyến.
Có một luồng sáng bạc vất vít quanh lưỡi kiếm, hàn khí phả ra.
Trong tay Tô Ương cầm thanh kiếm nặng màu máu, khí chất cả người như thay đổi hẳn.
Trở nên nặng nề!
Vô cùng vô cùng nặng nề.
Kiểu nặng nề mà hắn ta chỉ cần hít thở thôi đã có thể đè chết người, đã có thể khiến cho một vùng không gian sụp đố.
Không chỉ như vậy, trên cánh tay của Tò Ương còn có rất nhiều Lòi ý màu tím dập dềnh truyền vào trong thanh kiếm nặng màu máu, Lôi ý màu tím cùng với ánh sáng màu đỏ máu trên thanh kiếm đang hoà vào nhau rất nhanh, hoà thành một luồng khí bạo ngược đến cực điểm.
"Đừng!!!", Nam Cung Cẩn đã tái mét mặt mũi, anh Tô Ương lần này đã nắm chắc phải lấy mạng Tô Minh rồi!
Đến Huyền Huyết kiếm đều lấy ra rồi.
Đây chính là Bán bộ Chân khí.
Mà vũ khí trong tay Tô Minh chỉ là Bán bộ Vương khí.
Hầu như không thể sánh được.
Chân khí mạnh hơn Vương khí rất nhiều rất nhiều.
Lúc còn ở nhà họ Tô, anh Tô Ương trừ phi gặp người buộc phải giết, hoặc là khi gặp nguy hiểm thì mới dùng đến Huyền Huyết kiếm, bây giờ thế nào mà lại dùng đến chứ?
Là thực sự muốn giết chết Tò Minh à!
Nam Cung Cấn hốt hoảng.
Cô ta đột nhiên cảm thấy, anh Tô ương hình như! hình như đến đây chuyến này