Lâm Chân Võ không dám nghĩ tiếp.
“Phải ra tay thôi, không thì Tò Minh chắc chắn sẽ chết”, Lâm Chân Võ cắn răng, định ra tay.
Nhưng ông ta vừa nghĩ vậy thì ngay lúc này.
Phụt!
Lâm Chân Võ suýt nữa bị ép quỳ rạp xuống đất, miệng phun máu tươi.
“Mịa!”, Lâm Chân Võ bị thương, khí thế ở trong hư không đằng xa vẫn luôn chú ý tới ông ta, vừa cảm nhận được Lâm Chân Võ có suy nghĩ ấy bèn ra tay cảnh cáo.
“Ép người quá đáng!”, Lâm Chân Võ thật sự nổi giận, khàn giọng chửi nhỏ một tiếng, con ngươi đỏ lừ.
Vốn dĩ, Trần Thanh Minh là bậc bề trên, còn mạnh hơn Tò Minh mấy chục cảnh giới nhỏ, quyết đấu sống còn với anh đã đủ vô liêm sỉ.
Kết quả, còn sử dụng Nguyên Khí.
Sau đó lại dùng bí bảo.
Vò liêm sỉ thế là cùng!
Thế cũng thôi, vậy mà còn có cao thủ núp trong hư không quan sát mọi việc.
Kéo người đến giúp đỡ nữa chứ!
Hành động mất mặt cỡ đó khiến Lâm Chân Võ muốn giết quách bà ta cho rồi! Nhưng, ông ta lại không làm được!
Không chỉ Lâm Chân Võ, đám già đời mạnh nhất trong học viện Linh Võ đang đứng trên trời cũng bị chú ý.
Họ chỉ phải trơ mắt nhìn Trần Thanh Minh sử dụng bí bảo.
“Mạnh thật!”, Tò Minh lẩm bẩm, mặt mày hết sức nghiêm trọng.
Anh ngửi được mùi vị của cái chết đang gần kề đến từ lá cờ kia.
Tô Minh khẽ vuốt vòng tay trên cổ tay mình – nơi đó là Ma La Kiếm.
Bị ép đến nước này thì chỉ đành dùng Ma La Kiếm!
Át chủ bài của Trần Thanh
Minh quá nhiêu.
Có hơi vượt ngoài dự đoán của Tô Minh.
“Lá cờ này tên là Thiên Hồn, dùng 10001 cổ hồn luyện thành.
Liên tục dùng máu tươi để luyện hóa, dùng ánh trăng làm môi dẫn.
Nhóc con, chết trong tay nó là vinh hạnh của mày”, Trần Thanh Minh lành lạnh nói.
Giống như tiếng gọi của Diêm Vương.
Bà ta vừa mở miệng, trời bắt đầu đổ mưa.
Nhưng kỳ lạ lại là mưa máu!
“Vù vù vù”, cờ Thiên Hồn bay phần phật.
Giống như một cơn cuồng phong thổi phần phật vắt ngang vòm trời.
Giờ phút này, dưới từng cơn gió lốc ấy, rất nhiều tu giả võ đạo đều bị thương nặng.
Thậm chí, có hàng triệu người bị nước mưa đâm xuyên rồi mất mạng, không những thế, họ còn nhanh chóng bị ăn mòn, trở thành một bộ xương khô.
Thật sự khiến người ta nhìn mà sởn gai ốc.
Phải biết rằng, cờ Thiên Hồn
vân cứ nhằm vào Tò Minh, chứ không phải họ.
Sắc mặt Tô Minh ngày càng trở nên khó coi.
Cho dù cờ Thiên Hồn vẫn chưa tấn công mình, nhưng chỉ là bị nhằm vào thòi đã khiến anh cảm thấy hết sức khó chịu rồi.
Đây còn là nhờ có cường độ cơ thể anh hết sức kinh khủng, cộng thêm Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng được anh treo trên đỉnh đầu.
Cùng lúc đó.
Trên mặt Lâm Chân Võ
thoáng hiện lên nét điên cuồng dữ tợn, bóp nát một cái lệnh bài trong nhẫn không gian.
Õng ta muốn cứu Tô Minh.
Lâm Chân Võ mặc kệ quyết đấu sống còn 1 chọi 1 gì đó.
Trần Thanh Minh bà dám sử dụng bí bảo thượng cổ thì tôi còn nể nang gì nữa? Phải công nhận rằng Lâm Chân Võ là thật tình muốn giúp Tò Minh.
Thoáng chốc!
“Gào!”
Một tiếng gào cực kỳ vang dội phát ra từ sau ngọn núi của
học viện Linh Võ.
Tiếng gào ấy xông thẳng lên trời khiến người ta có cảm giác năm tháng vò ngần, bãi bể nương dâu.
Vả lại, còn có vô vàn sóng nhiệt cuồn cuộn ập vào mặt, như đâm thẳng vào sâu trong linh hồn người ta.
Sau đó.
“Ầm ‘â m ầ m”.
Mặt