Từng đôi mắt đờ ra, kinh naac nhìn chằm chằm vào con
ngạc nhìn chằm chằm vào con trâu Tử Viêm cõng núi kia.
Ai nấy đều hoảng sợ.
Yêu thú ở thời đại thượng cổ, có thân hình khổng lồ với sức mạnh đáng sợ chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng đó chỉ là lời đồn.
Chứ chứng kiến tận mắt thì chẳng có ngôn ngữ nào có thể hình dung hết được.
“Mạnh dê sợ”, Tô Minh lấm bấm, cũng hết sức chấn động.
Từ trước đến giờ, Tò Minh
đều kiêu ngạo với sức mạnh và lực phòng ngự của cơ thể mình.
Nhưng giờ phút này, anh có thể khẳng định, sức mạnh và lực phòng ngự của con trâu Tử Viêm kia mạnh hơn mình gấp mấy chục lần.
Còn anh thì chẳng có gì đáng để kiêu ngạo hết.
“Có nó ra tay, chắc sẽ giải quyết được cờ Thiên Hồn nhỉ?1’, Tò Minh nhỏ giọng nói.
“Tiền bối, giết bà ta!”, Lâm Chân Võ kính cấn cúi đầu, giơ tay chỉ về phía Trần Thanh Minh trên không.
Trâu Tử Viêm ụm bò một tiếng.
Sau đó, nó lại ngửa mặt về phía hư không gào lên!
Tiếng gào chấn động cuồn cuộn phóng vào trong hư không.
Hiển nhiên, đó là cao thủ ẩn núp trong hư không, muốn cách xa hàng tỷ năm ánh sáng ngăn cản trâu Tử Viêm ra tay.
Đáng tiếc, trâu Tử Viêm quá mạnh.
Đối phương cũng không ngăn nổi.
Trần Thanh Minh đang đứng trên không trung nhoáng lên, chạy về phía trung tâm cờ Thiên Hồn.
Bà ta cũng không lo lắng, cho dù là đối mặt với trâu Tử Viêm.
Sau đó.
Dưới đòi mắt của hàng triệu người, trâu Tử Viêm ra tay.
Nó ra tay rất đơn giản, cái đầu khổng lồ ngẩng lên, rồi lắc mạnh một cái.
Chiếc sừng lóng lánh ánh tím chợt tỏa ra ánh sáng chói
mắt.
Chiếc sừng dài cả trăm mét lóe lên mũi tên màu tím quỷ dị như một cây cột ma quái, phóng thẳng lên trời, xé rách hư không, khuấy trộn không gian, kéo theo sức mạnh kinh khủng lao thẳng tới cờ Thiên Hồn.
Hầu như ai cũng nghĩ rằng chiếc sừng ấy có thể xé rách cờ Thiên Hồn!
Giống như xé rách một tấm vải bình thường.
Ai cũng tin chắc rằng như thế.
Nhưng mà.
Một giây sau.
“Tế!”, trên người Trần Thanh Minh càng xuất hiện nhiều kinh mạch màu đen hơn, ngay cả con ngươi cũng lõm xuống, trông cực kỳ gian ác như là nhập ma.
Thế nhưng, suy nghĩ và cảm xúc của bà ta vẫn rất tỉnh táo.
Bà ta giơ tay lên hướng về phía sừng trâu, rồi hét một tiếng.
Phút chốc.
Lá cờ to lớn màu máu chợt phấp phới.
Mỗi một lần nó phấp phới thì tựa như sóng biển đỏ như máu đang cuộn trào.
Từng bóng dáng màu máu không ngừng bay ra từ bên trong lá cờ kia.
Chúng đều hiện ra với hình đầu lâu.
Trông cực kỳ gian ác xảo trá.
Bay tứ tung, nào há mồm, nào giương nanh múa vuốt.
Mỗi một quỷ hồn đều khiến người ta cảm thấy nguy hiếm, rợn người khó thở, không dám
nhìn thẳng.
“Một con trâu mà thôi, dù mày có huyết mạch thượng cổ thì đã sao? Vạn Hồn Thị Huyết! Đi!”, Trần Thanh Minh hét, tiếng hét như sấm vang vọng bầu trời, cực kỳ bá đạo, mạnh đến làm người ta tuyệt vọng.
Trong phút chốc, có hon cả ngàn đầu lâu như một đội quân hùng mạnh, không màng tất cả xông thẳng về phía trâu Tử Viêm.
Rầm rập.
Che trời lấp đất.
Cơn mưa máu càng ngày càng to.
Giăng kín tầm nhìn.
Sắp bao phủ khắp toàn bộ Linh Võ Thành.
Hơn nữa, cơn mưa máu kia còn dập tắt hết tất cả ngọn lửa màu tím rực cháy khắp đất trời khi trâu Tử Viêm xuất hiện.
Có điều, đây không phải là điều quan trọng nhất!
Quang trọng hơn là khi hàng ngàn quỷ hồn lao xuống, lại chẳng ai ngờ rằng con trâu Tử Viêm kia thế mà bỏ chạy!
“Rầm rập rầm rập!
Bước chân chấn động, nổ ‘âm ầm bên tai!
Nó giống như một ngọn núi lớn đang chật vật chạy trốn.
Chạy trốn?
Đúng thế.
Chính là bỏ chạy, vắt giò lên cổ chạy!
Đúng là mở rộng tầm mắt.
Lâm Chân Võ và đám lãnh đạo của học viện Linh Võ đều ngơ ngác, dại ra, hồn lìa khỏi
người.
Họ có chết cũng không ngờ, át chủ bài mạnh nhất của học viện Linh Võ, bức tường thành cuối cùng lại bỏ chạy!
Lâm Chân Võ run rẩy giơ tay lên, xoa đôi mắt mình.
Ông ta cảm thấy như đang