Một lượng lớn hồn lực thuần khiết, giúp thiên nữ Tạo Hoá có được một bữa no đúng nghĩa.
“Tôi đã khôi phục được một phần mười đỉnh phong, sau này, nếu anh có gặp phải nguy hiếm đe doạ tới tính mạng, tôi cũng có thể ra tay giúp đỡ, đương nhiên, trước tiên phải xem tâm trạng tôi lúc đó thế nào đã”, thiên nữ Tạo Hoá nói một cách lười nhác.
Vốn dĩ, chỉ còn lại một mảnh hồn ảnh, nếu phải tổn hao một chút sức ra đế ra khỏi không gian thân hồn của Tô
Minh để giúp anh, cũng đã vượt
quá giới hạn của cô ta.
Thế nhưng bây giờ thì khác.
Cô ta đã có đủ sức.
“Cảm ơn tiền bối”, Tô Minh cảm kích nói.
Lần này thì hời rồi!
Coi như đã có được kim bài miễn chết.
“Rốt cuộc là thế nào? Thằng nhãi, mày còn chưa chết sao? Cả ngàn cổ hồn của bổn toạ mày mang đi đâu hết cả rồi?”,
đến lúc này, trên không trung, Trần Thanh Minh hoảng loạn, hét toáng lên.
Bà ta lại cảm thấy sự mất tích của cả hàng ngàn quỷ hồn và Cờ Thiên Hồn có liên quan tới nhau.
Nhìn kìa.
Cờ Thiên Hồn bắt đầu yếu đi.
Màu đỏ dần tan.
Cờ Thiên Hồn lại đang dần tan rã.
Điều này cũng không có gì
kỳ lạ, điểm mấu chốt của Cờ Thiên Hồn chính là nằm ở hàng ngàn cổ hồn thể, thế nhưng lúc này đây hàng ngàn cố hồn thế đã mất rồi, thì Cơ Thiên Hồn còn có thế tồn tại được sao?
Giọng nói hoảng sợ của Trần Thanh Minh vang vọng, khiến tất cả tu giả võ đạo trong cả quảng trường Linh Võ đều bất giác phải rùng mình.
Cái gì?
Nghe ý của Trần Thanh Minh, thì Tô Minh vẫn chưa chết? Không những vậy, mà đáng sợ hơn là, cả hàng ngàn cổ hồn vô hình kia sau khi chui vào
cơ thể của Tô Minh thì cũng biến mất, lẽ nào chết rồi sao?
Làm sao lại có thể như thế được chứ?
Nhất thời, cả triệu con mắt đổ dồn về phía Tô Minh, nhìn anh không chớp mắt, ai nấy đều ngẩn người ra.
“Bà già kia nói đi, bà còn loại bảo bối nào có cấp bậc tương tự như Cờ Thiên Hồn này không? Mà tốt nhất là cống thêm cả ngàn cổ hồn thể nữa”, Tô Minh nói.
Câu nói này vừa vang lên, đã đủ xác định được anh không
những chưa chết mà còn hoàn toàn lành lặn.
Trần Thanh Minh suýt chút ngã nhào xuống.
“Không! Không! Không thể nào!”, Trần Thanh Minh hoàn toàn suy sụp tinh thần, toàn thân rã rời, hai mắt đỏ ngầu, bước đi thất thểu.
Bà ta không tài nào chịu đựng nối cú sốc này.
Ngay cả mật bảo cổ đại cũng không giết nổi một thằng nhãi bán bộ hoá thần cảnh.
Bà ta không phục.
Không phục.
“Hết rồi à? Vậy thì đành tiễn bà tới chỗ chết vậy”, Tô Minh tỏ ra đáng tiếc.
Ngay khoảnh khắc đó.
Hơi thở mang sự hoang tàn lại lần nữa phả ra.
Thê lương, bi thảm.
Đìu hiu, vắng vẻ.
Bao trùm khắp nơi.
“Muốn giết bổn toạ? Mày không giết nổi tao đâu!”, Trần Thanh Minh gào lén, giọng nói
hoàn toàn khác trước.
Giống như phát điên.
“Không giết được bà? Là do chủ nhân trơ mắt đứng nhìn từ trong hư không cách xa cả trăm triệu km, cho bà cái dũng khí đấy hả?”, Tô Minh bình thản nói.
“Mày biết sao?”, Trần Thanh Minh ngẩn người, đứng ngây tại chỗ.
Đến cả Lâm Chân Võ cũng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì, nhóm người Lâm Chân Võ quả thực bị một người vô cùng mạnh ấn mình trong hư
không cách cả trăm triệu km khống chế, tại sao Tô Minh lại cảm nhận được?
“ông ta, không cứu nổi bà đâu, vì ông ta không thể tới chiều thế giới này, nếu như ông ta dám mò tới, tòi sẽ cho ông ta không còn đường về, cho nên, không có ai có thể cứu bà được đâu, bà già kia, chịu chết đi”, Tô Minh lại nói.
Điều này đều là do thiên nữ Tạo Hoá nói.
“Mày”, Trần Thanh Minh vô cùng sợ hãi, thằng ôn con này lại biết cả chuyện này nữa sao?
Bà ta cảm thấy ớn lạnh tới thấu xương.
Quay người, định bỏ chạy.
“Soẹt!”
Tò Minh sớm đã chuẩn bị sẵn đại hoang vu quyền, rồi liền đánh tới.
Trần Thanh Minh đã nằm trong tầm ngắm.
Bà ta cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Muốn chạy vào hư không, đến lúc này, vẫn cố vùng vẫy, khát khao được sống trong bà ta
vùng lên hơn bao giờ hết.
Đáng tiếc.
Đã không kịp nữa rồi.
Không cần nói, bà ta bây giờ không còn