Tất cả mọi người đều nhìn Tô Minh.
Như là đang chào tạm biệt anh.
Họ đều muốn nhớ kỹ khuôn mặt của anh.
Nhớ kỹ tên yêu nghiệt tuyệt thế vò song giữa dòng đời vò vàn, năm tháng nhưthoi đưa này.
“Dường như có dùng Ma La Kiếm cũng chẳng ích gì”, Tô Minh thở dài, vuốt ve Ma La
Kiếm.
Ngay khi trâu Tử Viêm quay đầu bỏ chạy, anh đã biết có dùng Ma La Kiếm mà bản thân chỉ phát huy ra được một chút sức mạnh của nó là không ngăn được cờ Thiên Hồn.
Tò Minh cảm nhận được cái chết đang đến rất gần anh.
Kho tàng huyết mạch cũng sôi lên sùng sục!
Kêu gào âm ĩ!
Nhưng cũng vô dụng.
“Này, nhóc con, sống nhờ
trong không gian thần hồn của anh là quyết định chính xác nhất trong đời này của tôi đấy”, đúng lúc này, Thiên Nữ Tạo Hóa chợt mở miệng.
“Hả?”, Tô Minh giật mình.
Anh có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng nói của Thiên Nữ Tạo Hóa.
“Bổn tọa nằm mơ cũng muốn nuốt một số linh hồn đế khôi phục sức mạnh của mình.
Vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn là không gặp được, ai ngờ…”
“Chậc chậc, hơn triệu linh
hồn, vả lại còn có cổ hồn với chất lượng tốt thế này nữa chứ”.
“Luyện hóa chúng nó sẽ có được một lượng lớn sức mạnh linh hồn thuần khiết ấy chứ”.
“Mặc dù không thế khiến bổn tọa khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, nhưng một nữa là không thành vấn đề”.
“Nhóc con, đúng là chỗ nào có anh thì chỗ đó có bất ngờ! Sao anh lại chọc tới người có bí bảo cổ hồn cơ chứ? Số của anh cũng hên ghê đấy!”
“Càng làm bổn tọa hài lòng chính là con trâu Tử Viêm kia.
Nó xuất hiện đã dân hơn triệu cố hồn kia bay ra khỏi cờ, cũng đỡ phải khiến bổn tọa mất còng mất sức lòi chúng nó ra”.
“Tiền bối, không phải tôi đang mơ đó chứ?”, Tô Minh sợ ngây người.
Đù.
Lại có hy vọng?
Vốn sắp chết đến nơi, cũng tuyệt vọng hết sức.
Ai ngờ đâu.
Chẳng những không cần chết, mà còn sắp kiếm được cả
bộn!
Thiên Nữ Tạo Hóa mà khôi được một ít sức mạnh thì với anh sẽ là một con át chủ bài hộ mệnh lớn nhất.
Trần Thanh Minh đúng là vị thần may mắn mà!
Ha ha ha ha.
“Thằng con hoang, có gì trăng trối thì nói đi”, lúc này, Trần Thanh Minh chợt quát.
Giọng bà ta vang vọng khâp đất trời.
Mỗi một từ đều như ngưng
đọng.
Học viện Linh Võ và Linh Võ Thành càng trở nên tĩnh lặng.
“Trăng trối?”, Tô Minh khinh bỉ liếc Trần Thanh Minh.
Thái độ ấy hoàn toàn chọc giận bà ta.
Đến nước này rồi mà thằng nhóc đó còn kiêu căng ngạo mạn như vậy?
Trước cờ Thiên Hồn và hàng hà sa số quỷ hồn, ngay cả con trâu Tử Viêm kia cũng vắt giò lên cổ chạy, mà một con kiến như mày lại dám tỏ thái độ như thế
há? Được! Ngon! Ngon!
Trần Thanh Minh tức cười, quyết định sẽ khiến Tô Minh chết một cách đau đớn nhất!
“Vạn Hồn Thị Huyết, đi!1′, Trần Thanh Minh hét lên, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn.
Hằng hà sa số cổ hồn, người nào người nấy đều cực kỳ hung ác.
Vạn Hồn Thị Huyết không những khiến thằng nhóc chết trong đau đớn cùng cực, mà còn có thể làm nó chết mất xác, không nơi chôn cất.
Theo tiếng hét đó của Trần Thanh Minh, thoáng chốc, hằng
hà sa số đầu lâu trên không chợt nhào tới.
Che trời lấp đất, phủ kín không trung.
Tiếng kêu khóc thảm thiết.
Cá bầu trời đỏ như nhỏ máu.
Mùi máu tanh tưởi nồng nặc đến nỗi khiến người ta khó thở.
“Tiền bối, giờ tôi phải làm gì?1′, Tô Minh hỏi.
“Không làm gì hết, cứ mặc chúng tấn công anh là được”, Thiên Nữ Tạo Hóa hừ hừ nói:
“Thuốc bổ dâng lên tận miệng thế này, chậc chậc”.
“Tò Minh, chạy mau!”, Quý Thanh Hóa đứng ở