Trong rừng Kiếm Bi.
Bước vào nơi này, cảm giác đầu tiên mà Tô Minh cảm nhận được đó chính là sự yên tĩnh.
Không chỉ là xung quanh không vang lên bất kỳ âm thanh gì mà giờ phút này, ngay cả tâm trạng của chính mình cũng càng ngày càng trở nên bình tĩnh.
Trước mắt là một vùng đồi núi rộng lớn, mênh mông vô tận, cỏ cây trù phú, chim hoa thơm ngát, có khe núi róc rách, có cả đàn cá ấn hiện trong dòng nước phù sa.
Và còn có một vùng đất hoa đào nở rộ.
Phong cảnh rất đẹp.
Có thế nói đây là cảnh đẹp vươt xa chốn trần gian, là tiên
cảnh trên mặt đất.
Nó khác hoàn toàn với lăng mộ trong tưởng tượng của Tô Minh.
“Nhóc con, có hiếu được điều gì không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi.
Vừa mới đến nơi này đã hỏi mình có hiểu được điều gì không, Tô Minh rất bất ngờ.
Nhưng thiên nữ Tạo Hoá đã hỏi như vậy thì nhất định là có nguyên nhân.
Tô Minh im lặng, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó sâu xa, hơn
mười giây sau, anh bỗng nhiên cười nói: “Cầm được thì cũng buông được, cho dù khi còn sống có huy hoàng như thế nào, yêu nghiệt như thế nào thì cuối cùng cũng trở thành một nắm đất vàng.
Nếu như may mắn thì có thế giống như nhóm người đi trước của học viện Võ Linh, có được một nơi tuyệt đẹp như thế này đế yên nghỉ, đây là kết quả cuối cùng”.
Cho nên.
Trở về với cát bụi không có nghĩa là chết, là tiêu vong, là huỷ diệt, mà là mang một tâng ý nghĩa “cầm được thì cũng buông được”.
“Không tồi”, thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi nói, vừa mới bước vào rừng Kiếm Bi mà đã có thể hiểu được như vậy, Tô Minh còn vĩ đại hơn so với tưởng tượng của cô ta.
“Đáng tiếc, có rất nhiều người cả đời này, cho đến tận lúc chết cũng không thể hiểu rõ được cảnh giới “cầm được thì cũng buông được” này”, Tô Minh cảm thán nói: “Cho dù có tất cả quyền lợi, tiền tài chất đống, sức mạnh vò địch, thì cuối cũng hóa thành hư vô, quay trở về với cát bụi”.
Hay cho câu quay trở về với cát bụi.
Bỗng nhiên, cơ thể Tò Minh xuất hiện một luồng hơi thở rung động, đó là loại hơi thở giống như vạn vật yên tĩnh, tất cả trở về hư không, ấn ẩn sự trống rỗng.
Loại hơi thở này xuất hiện, cảnh đẹp trước mắt đều thoắt ấn thoắt hiện, như là có thế biến mất bất cứ lúc nào.
Hơi thở trên người Tô Minh càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Dày đặc đến mực vạn vật đều né tránh, không gian đều biến mất.
Theo đà ấy, khi hơi thở này nồng đậm đến mức cực hạn, Tò Minh tung ra một nắm đấm, cho dù là một quyền nhưng không hiểu sao lại yên ả, không mang theo chút sát ý, không có sự tỉnh ngộ lúc chết trận, không có khí thế cường đại trước nay chưa từng có, chỉ có một cảm giác suy bại, tiêu vong và lặng yên, cuối cùng là cò đơn trở về với cát bụi.
Nhưng sau khi một quyền này được tung ra, không gian bên trong bỗng chốc sụp đổ!
Sụp đổ hoàn toàn, không chỉ là nói một khoảng hư không, mà là dòng chảy hư không bên
trong hư không đều sụp đổ thành cát bụi.
Sức mạnh khủng bố.
Vô cùng khủng bố.
Giây lát.
Hơi thở toàn thân Tô Minh biến hoá.
Anh vẫn là anh.
Luồng tĩnh mịch kia trở về với cát bụi, vạn vật đều mang khí chất của vật chết, biến mất hầu như không còn.
“A, có chút bản lĩnh, nhóc
con, vậy mà anh lại không bị chìm đắm trong tâm trạng trở về với cát bụi?”, thiên nữ Tạo Hoá có chút kinh ngạc, cò ta khen ngợi.
“Ha ha, nếu như tôi không thể nào thoát ra được thì có lẽ tôi sẽ trở nên bi quan chán đời? Có lẽ sẽ muốn đi sống ãn dật?
Và rồi tất cả sự cô’ gắng cùng thành quả cuối cùng sẽ trở về với cát bụi.
Đối với Tô Minh tôi, tôi lại cảm thấy thích thú với quá trình cố gắng, phấn đấu, đạt được mục tiêu!”, Tô Minh nói ra từng chữ.
Thanh âm có chút lớn hơn bình thường, trong mắt anh là
hào quang lóe