Khi anh múa kiếm, những hình ảnh thần kỳ đã xuất hiện, dốc núi vốn đang yên bình vậy mà bây giờ những kiếm Bi cắm dọc trước từng cái quan tài lại bắt đầu rung động, ánh sáng
thần bí, cổ xưa, tràn ngập hương vị năm tháng vô tận cũng dao động, lấp lóe, ngập tràn.
Toàn bộ rừng Kiếm Bi sáng rực!
Ba ngàn dặm mây màu ánh sáng.
Chín ngàn đám mây tím bay tới.
Ánh nắng chiều đỏ le lói, hoa rơi lả tả, chỉ trong phút chốc toàn bộ học viện Linh Võ đều được bao phủ trong không gian kiếm đạo và kiếm ý vò thượng.
Lúc này tốc độ múa kiếm
của Tô Minh càng ngày càng chậm, giống như đang dần không biết múa kiếm ra sao nữa.
Nhưng quanh người anh chính là hàng ngàn hàng vạn kiếm đạo, kiếm ý của các tiền bối học viện Linh Võ từ đời này qua đời khác.
Tò Minh đang rong chơi trong kiếm đạo kiếm ý suốt đời của các tiền bối!
Anh càng thêm đắm chìm.
Nhưng cũng không làm mất đi bản thân.
Không bị lạc lối trong thế giới kiếm ý sắc bén này.
Mà là lĩnh ngộ, cảm ngộ, tìm kiếm linh cảm và cấu tạo kiếm đạo của mình.
Bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Người đông nghìn nghịt.
Giờ phút này, cả đám đều ngẩng đầu lên!
Ai nấy đều ngây người mở to mắt!
“Động tĩnh trong rừng Kiếm Bi là do Tò Minh tạo ra sao”.
“Rốt cuộc Tò Minh đã lĩnh ngộ được cái gì?”
“Kinh khủng quá!”
“Ông trời ơi!”
“Cảnh tượng huyền ảo này, không phải là thần tiên sắp giáng trần đấy chứ?”
“Kiếm Bi cùng vang lên! Kiếm Bi cùng vang lên trong truyền thuyết!”, một trong hai lão già bảo vệ rừng Kiếm Bi mở miệng nói, cả người run rẩy, cực kỳ kích động: “Lần đầu tiên trong lịch sử học viện Linh Võ của chúng ta, kiếm Bi cùng vang lên!”
Yêu nghiệt.
Quá yêu nghiệt!
So sánh với khoảng thời gian trước, mặc dù Mạnh Lăng cũng lĩnh ngộ ở cổng rừng Kiếm Bi, gây ra rất nhiều chấn động, nhưng cũng chưa tính là gì.
Còn kém xa kiếm Bi cùng vang lên do Tò Minh mang tới.
“Mình biết ngay mà”, tiểu công chúa Cổ Kim rất kích động, vô cùng đắc ý, không nhịn được nhìn về phía Mạnh Lăng, cò ta không thích nhìn dáng vẻ đáng ghét kia của Mạnh Lăng, tuy xếp thứ tư tầng Võ trung bảng Tiềm
Long rất đáng sợ, thế nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ thắng chắc, hừ.
Quý Thanh Hòa cũng cười, trong đòi mắt đẹp có vẻ kiêu ngạo.
“Tên khốn kia lại lợi hại như vậy? Mạnh Lăng, anh sẽ không thua tên khốn kia chứ?”, Hứa Như Ý không nhịn được hỏi.
Đừng để đến lúc đó không trừng trị được Tô Minh, còn bị Tô Minh trừng trị lại, vậy thì thảm lắm.
“Sư muội cứ yên tâm.
Sư huynh không tạo ra cảnh tượng
kỳ dị bằng Tô Minh, đầu tiên là bởi vì Tô Minh tiến vào rừng Kiếm Bi, mà tôi chỉ ở bên ngoài.
Thứ hai, kiếm đạo chỉ là đạo tiện tay của sư huynh thôi, võ đạo chân chính của sư huynh là cái khác”, Mạnh Lăng mở miệng nói, vô cùng tự tin, không hề chịu ảnh hưởng bởi vì Tò Minh gây ra cảnh kiếm Bi cùng vang lên.
“Đúng thế, anh Mạnh thần thông tận ba thứ liền, có cái nào lại gây ra cảnh tượng kì dị thua kiếm Bi cùng vang lên trước mặt này không?”, Hoàng Linh Viện cũng mở miệng, còn cố ý nói rất lớn, cực kỳ khinh thường: “Võ đạo không chỉ có mỗi kiếm đạo.
Anh Mạnh thần thõng ba thứ,
một tên nhãi chỉ có chút thiên phú nho nhỏ về kiếm đạo sao có thể sánh được chứ?”
vẻ mặt Hoàng Linh Viện rất khinh thường, lúc nhắc đến Tò Minh cứ như đang nói về sâu kiến.
Thái độ này của Hoàng Linh Viện khiến rất nhiều người ở đây đều thấy khó chịu, ai nấy cũng đều nhìn về phía cò ta.
Nhưng, gần như không có người nào dám phản bác.
Mặc dù khuôn mặt của cô ta không đẹp, vừa cay nghiệt, nói năng lại khó nghe, còn là kẻ nịnh
hót Mạnh Lăng, nhưng cò ta vẫn là thượng sứ,