“Buồn cười lắm hả? Chắc thế đó”, Tô Minh nhún vai.
Sau đó, anh nghiêm mặt.
Khí thế trên người chợt thay đổi.
Hủy diệt, vắng lặng, hiu quạnh, thê lương, mai một.
Cuối cùng là quy về trần ai!
Thoáng chốc, toàn bộ vị trí
nơi Linh Võ Thành, tâm hành
tinh chấn động, không gian không ngừng dao động, lần lượt phá hủy hư không.
Đầu óc của hàng chục triệu tu giả võ đạo có mặt ở đây chợt cứng lại!
Tiếng hít thở, nhịp tim cũng ngừng lại!
Bánh răng vận chuyển của mọi sự sống trên thế gian như dừng lại trong giây phút này!
Sắc mặt bà lão họ Ngụy chợt thay đổi hẳn, bà ta biết khí thế tĩnh lặng, mọi thứ đều quy về trần ai này đến từ Tô Minh, là Tò Minh giở trò gì đó.
nhưng chẳng hiểu sao lại không thể điều khiển được tâm trạng và cảm xúc của mình.
Lúc này, bà ta thế mà không nhấc nổi một chút ý chí chiến đấu nào, chân khí vừa khôi phục được chút trong cơ thể cũng đọng lại, đan điền thì chìm vào ngủ say.
Đây, đây, đây thật là đáng sợ!
Hơn nữa, ngay cả hoa văn xoay tròn và lưu động trên pháp thân Chân Vương cũng ngừng lại.
“Khốn kiếp! Đây rốt cuộc là tà pháp gì?”, bà lão họ Ngụy
hoảng sợ, sợ run cả người.
Đời này, bà ta đã sống cả mấy ngàn năm, cũng coi như tay già đời, chuyện gì mà chưa gặp? Nhưng cảnh tượng trước mặt lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tưởng của bà ta, là một điều chưa từng gặp! Người mà, cái gì mình không biết sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi!
“Quy về trần ai”, lúc này, Tô Minh mở miệng, bình tĩnh nói ra bốn chữ.
Cùng lúc đó.
Anh cũng đấm ra một quyền.
Một quyền ấy không phát ra tiếng vang nào, thậm chí còn không có dao động của chân khí.
Nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác không gì cản nổi, giống như một đấm của thiên thần.
Một quyền ấy kéo theo sự tĩnh lặng, quy về trần ai, quét ngang vòm trời hệt như một ngòi sao băng!
Sau đó, đấm thẳng lên pháp thân Chân Vương của bà lão họ Ngụy.
Hai bên vừa đụng vào nhau.
Pháp thân Chân Vương kia của bà ta lập tức hóa thành bột mịn.
Đừng nói cản, quả thật giống như là xắt đậu hũ.
Yếu đến nỗi khó có thể tin.
“Không!”, bà lão họ Ngụy tuyệt vọng, sợ hãi hét khàn cả giọng.
Có ích sao?
Đương nhiên chẳng ích gì.
Trong tiếng gào hét của bà lão họ Ngụy, một quyền đó tiếp tục đánh thẳng lên người bà ta.
Bà ta tựa như một chiếc cốc thủy tinh rớt xuống đất.
Bể thành từng mảnh.
Cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Bà lão họ Ngụy cả mấy ngàn tuổi, một Chân Vương trung kỳ, một cao thủ đứng đầu của đại lục Thanh Huyền, cứ thế mà chết!
Chết trong tay một thanh niên hơn 20 tuổi có cảnh giới Động Hư sơ kỳ.
“Chết rồi?”, đám người Lâm Chân Võ ngơ ngác, chỉ cảm thấy
như đang nằm mơ.
Bà lão họ Ngụy cứ thế mà chết rồi?
Ngay cả góc áo cũng không đế lại?
“Cậu ta còn là người sao?”, Lâm Chân Võ thì thào.
Theo lý, đệ tử học viện Linh Võ càng yêu nghiệt thì đương nhiên càng tốt.
Nhưng biến thái quá như này lại khiến ông ta hơi lo lắng.
“ực”, Mạnh Lăng nuốt nước miếng, run lấy bẩy.
Hắn bỗng dưng nhớ tới lúc mình đấu với Tô Minh, chắc Tô Minh cũng chưa phát huy ra một phần trăm
thực lực quá?
Nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi.
Bấy giờ, ánh mắt Tô Minh quét về phía Hoàng Linh Viện.
Á!
Một sóng dao động nhỏ như kim châm