Đồ lưu manh.
Tên khốn biến thái này, lại đi đánh vào mông con gái nhà người ta, đúng là thất đức.
“Viện trưởng, tất cả kiến trúc của học viện Linh Võ bị hư hỏng, tôi cũng có trách nhiệm, thật xin lỗi”, Tô Minh nhìn vào khoảng không và nói với Lâm Chân Võ.
“Không có gì”, Lâm Chân Võ cười nói: “Chỉ cần cậu là học sinh của học viện Linh Võ, viện
trưởng tòi coi như đã kiếm được món hời lớn rồi….
thực lực hiện tại của cậu, sẽ không bay tới tầng võ cao ngay chứ?”
Lại còn cần học tại học viện Linh Võ này sao? Trung chuyển?
“Tạm thời tôi sẽ không rời đi”, Tô Minh lắc đầu: “Học viện Linh Võ không đon giản”.
Qủa thực là không đon giản, nếu không, Trần Thanh Minh sẽ không khiêm tốn ở lại đây hàng trăm năm như vậy.
“Thanh Loan, đừng bỏ lỡ cơ hội đấy nhé, tên nhóc này không biết có thể ở lại học viện bao lâu
nữa, cháu phải nẳm bắt lấy thời cơ, nếu không sau này khó mà gặp lại cậu ta”, Lâm Chân Võ thì thầm với cháu gái đang đứng bên cạnh.
“ông nội, ông đang nói nhảm gì vậy”, Lâm Thanh Loan ngại đến mức đỏ ửng hai má, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, nhìn chằm chằm vào ông nội mình.
“Vớ vẩn sao? Khi con bé, cháu đã thề rằng nếu có người có thể chinh phục được cháu, làm cháu ngưỡng mộ thì cháu sẽ gả cho người đó, cháu lại còn nói rất nhiều lần, thằng nhóc Tô Minh được đó”.
“Ong nội, cháu mặc kệ ông đó!”, gương mặt Lâm Thanh Loan đỏ ửng, cơ thể nhoáng lên, bỏ đi.
“Thanh Hòa, cò Lâm kia thích Tô Minh, xem chừng cả Hứa Như Ý cũng thích đó.
Trước mắt sẽ không rời khỏi học viện Linh Võ, nên cô phải cố lên, nhiều người me người đàn ông của cô lắm đấy”, còng chúa nhỏ CỔ Kim huých khuỷu tay đụng vào Quý Thanh Hòa đứng cạnh, nháy mắt nói: “Hơn nữa, người đàn ông của cô yêu nghiệt vậy, ngay cả bổn còng chúa cũng phải rung động đó”.
“Nói lung tung nữa là tôi xé
rách miệng cô ra giờ”, Quý Thanh Hòa hừ một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kiêu ngạo.
Người đàn ông mình nhìn trúng tài giỏi như vậy, đương nhiên cô ta kiêu ngạo rồi.
Thế nhưng, cò ta cũng có hơi bất lực, xuất sắc quá nên dề thu hút ánh mắt của phụ nữ.
Hứa Như Ý hay Lâm Thanh Loan cũng thế.
Đều là những cô gái xinh đẹp.
Nếu các cò ấy muốn theo đuối thì sao Tò Minh cản nối?
Tuy CỔ Kim không đáng tin,
nhưng cò ta nói cũng đúng, mình phải cố gắng hơn để trở thành người phụ nữ của Tô Minh trước Lâm Thanh Loan và Hứa Như Ý mới được!
Cố lên!
Trước các cô ấy là được!
Cô ta cũng không yêu cầu cao.
Tò Minh lại bế quan.
Đành thế chứ sao, bội thu luôn mà.
Dù là Hoàng Linh Viện, Mạnh Lăng hay bà lão họ Ngụy
thì đều có lai lịch ghê gớm.
Sau khi ba người đó chết, nhẫn không gian của họ đã rơi vào tay Tô Minh.
Chỉ riêng linh thạch trung phẩm thôi đã có 100 ngàn khối rôi.
Đó là một con số khá khủng.
Đương nhiên, dù chiếm được 100 ngàn khối linh thạch trung phẩm, Tô Minh cũng không định hấp thu ngay.
Bởi vì anh vừa mới đột phá lên Đòng Hư, vần chưa củng cố cảnh giới.
Phải củng cố vững chắc một thời gian mới đột phá tiếp được.
Anh đột phá là vì bất ngờ tìm được một lọ máu trong nhẫn không gian của Mạnh Lăng.
Một lọ máu của thần thú thái cổ.
Niềm vui đến một cách bất ngờ, cũng quá quý trọng.
“Máu của Tỳ Hưu chín màu”.
Thiên Nữ Tạo Hóa nói đó là máu của thần thú có cấp bậc đứng đầu ở thời đại thái cổ.
Chắc hẳn bởi vì cường độ cơ thể và thực lực của Mạnh Lăng tạm thời không đủ nên không dám hấp thu.
Vì vậy, mới đặt trong nhẫn không gian, cuối cùng bị Tò Minh nhặt của hời.
Và lọ máu Tỳ Hưu chín màu cũng khiến Tò Minh chắc chắn một chuyện, đó là lai lịch của Mạnh Lăng rất lớn, sẽ không chỉ là cậu chủ của một thế lực đứng đầu ở đại lục Thanh Huyền.
Có điều, nó cũng không quan trọng.
Nếu vì Mạnh Lăng mà sau này sẽ dẫn tới hậu quả gì đó thì cứ gánh vác là được.
Sau khi đạt được lọ máu Tỳ
Hưu chín màu, Tô Minh lại đi tìm công chúa nhỏ Cổ Kim, lấy một bình máu nhỏ từ trên người con thú cưng Tam Mao của cô ta.
Tam Mao cũng có huyết mạch thần thú thái cổ.
Nếu thế thì tính cả bản thân Tô Minh đã từng hấp thu máu của Thần Long.
Anh đã gom được 3 loại huyết mạch thần thú.
Có thể tu luyện “Long Tượng Thiên Địa”.
Ban đầu, Tô Minh còn tưởng rằng phải dựa vào tấm bản đồ
da thú đánh dấu vị trí thần thú thái cổ kia mới tìm được loại máu thứ hai.
Nhưng ai ngờ, anh lại may mắn như thế!
Do đó mà Tò Minh còn nghi hoặc máu của thần thú thái cổ phải chẳng cũng không khó tìm.
Kết quả, Thiên Nữ Tạo Hóa