Sát khí vô biên vô hạn, quả cầu năng lượng mang khí tức hủy diệt bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
Đồng thời, đám người Dương Bát Hoang đổng loạt cúi đầu nhìn cơ thể mình, họ phát hiện cơ thể những người bên phe mình đều chia làm hai, nửa trên là từ tim trở lên, phần còn lại là từ ngực trở xuống.
Bị kiếm đâm xuyên qua, chém rách, vỡ ra.
Cái cúi đầu này có thể nhìn rõ chỗ bị chém đang phun máu.
Chết!
Hai, ba mươi người phe Dương Bát Hoang đều chết!
Chết tới mức không thể chết thêm lần nữa!
Cơ thể và thần hồn đều bị hủy diệt.
“Có chút cảm giác đang dùng đao mổ trâu để giết gà!”, Tô Minh thì thầm.
Vừa rồi, một kiếm này của anh không phải mạnh bình thường đâu.
Chính là chiêu “Sinh tử chớp ảnh”.
Dưới sự siết chặt của âm dương, sinh tử nhị khí, còn có sức mạnh vô song 90 triệu kg, cùng với cả kiếm ý nhập linh đỉnh cao, chưa kể đến quy luật không gian và ngưng tụ sức mạnh.
Một kiếm như vậy đúng là rất mạnh.
Nói là “Dùng đao mổ trâu giết gà” cũng không sai.
Khắp trên dưới, trước sau, hư thực của quảng trường Chiến Uyên lại một lần nữa ngưng lại như thể đã luyện hóa bao năm tháng, phong ấn hàng triệu năm.
Sự mạnh mẽ của Tô Minh khiến người ta ngẩn ngơ, không chấp nhận nổi.
“Chạy trốn mau!”, kẻ phản ứng lại đầu tiên là Hình Cửu Tử, hắn ta túm chặt Tô Ương, trong giọng nói mang cảm xúc hoảng sợ tột độ, da đầu tê dại như đang run lên.
Làm gì còn vẻ mặt đắc ý như đã tính trước vừa nãy?
Khi túm lấy Tô Ương, hắn ta xé luôn tấm bùa hộ mệnh để báo tin cho sư phụ mình.
Hắn ta đã bị một kiếm kia của Tô Minh dọa sợ.
Xem ra họ đã đánh giá thấp thực lực của Tô Minh rồi, làm gì chỉ mạnh hơn Tô Ương một chút, rõ ràng khi chiến đấu với Tô Ương, người này chỉ dùng một chút thực lực thôi.
Như một kiếm vừa rồi của Tô Minh, nếu người đối mặt là Tô Ương, hai chiêu Thiên Ma Họa gì đó của hắn ta hoàn toàn không thể chặn nổi, không chịu nổi một đòn ấy chứ!
Tô Ương thì đờ đẫn, hắn ta hoàn toàn không biết phản kháng, đầu óc trông rỗng như con rối, bị Hình Cửu Tử kéo đi, bỏ chạy về phía hư không.
Nhưng mà…
Chỉ sau một chốc.
“Bùm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể Hình Cửu Tử và Tô Ương dừng lại, thậm chí, khi nhìn kỹ thì cả hai đang có xu hướng bay thụt lùi.
Cũng cùng lúc này, giữa khoảng không gian trời đất như thực như ảo, có một vầng hào quang mơ hồ nhưng lại tồn tại vô cùng chân thật hiện ra.
“Kia là… ngại quá… Nếu các người muốn trốn thì e là khó đấy.
Tô Ương, anh em chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, sao người làm anh có thể tùy tiện rời đi như thế hả? Chúng ta tiếp tục uống trà đi!”, Tô Minh lên tiếng, bày ra tư thế mời: “Chúng ta vừa uống trà vừa chờ sư phụ hai người, được không?”
Toàn thân Tô Ương và Hình Cửu Tử run lên như đang té xuống Địa Ngục vậy.
Tô Minh biết họ có sư phụ?
Hơn nữa, tên này còn biết họ dùng bùa hộ mệnh để báo tin cho sư phụ?
Nói cách khác, Tô Minh biết hết, thấy hết, cũng có thể ngăn cản nhưng đối phương lại không ngăn cản.
Tên này cô ý sao?
Chẳng lẽ Tô Minh tự tin đến nỗi cho rằng mình có thể đánh chết sư phụ cùa họ?
Trong lòng 1^^giìfyía^ìiìJ^ửttTử bỗng có
Trong lòng Tô ương và Hình Cửu Tử bỗng có cảm giác hoang đường như vậy.
Thậm chí sự sợ hãi, kinh hoàng, lo lắng, lạnh lẽo trước đó đều biến mất một cách khó hiểu, ngược lại có thêm cảm giác rất quái dị.
Hai người nhìn nhau rồi quay sang Tô Minh, họ thấy anh đã