“Tính ra thì sư phụ kia của anh đúng là có chút bản lĩnh, ở tầng trái đất, anh bị em đánh bị thương sắp chết, vết thương cũng không dễ dàng khôi phục mà giờ anh xem, hồi phục rất nhanh, rất tốt thế này!”, Tô Minh ở cạnh vừa uống trà vừa bình thản nói.
Tô Ương không nói gì mà tay cầm ly trà lại run rẩy, hiển nhiên cảm xúc của hắn ta đang dao động rất lớn, dù cho hắn ta vẫn luôn kiềm chế nhưng giờ Tô Minh lại nhắc tới chuyện nửa năm trước hắn ta bị đè đánh ở tầng trái đất.
Đó là sự ô nhục, nỗi nhục nhã của hắn ta.
Đó chính là chuyện mà hắn ta chôn sâu trong đáy lòng không muốn nhớ lại hay nhắc tới.
Đương nhiên, lúc này, Tô Ương không có tư cách, cũng không dám phản bác hay trở mặt với đôi phương, nhịn!
Chỉ có thể nhịn!
Mọi chuyện cứ đợi sư phụ tới rồi nói sau.
“Tô Minh, mày ngạo mạn, hống hách như vậy sẽ khiến bản thân hối hận chết đó!”, trong lòng Tô Ương lạnh lùng nói.
“Anh là sư huynh của anh trai tôi phải không? Rõ ràng anh đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh sơ kỳ, vì sao lại cố tình che giấu?”, Tô Minh nhìn về phía Hình Cửu Tử, tò mò hỏi.
Giọng nói không hề như đang giỡn!
Tuy thủ đoạn che giấu cảnh giới của Hình Cửu Tử khá cao tay, rất thần kỳ nhưng vẫn bị Tô Minh phát hiện.
Thoáng cái, Hình Cửu Tử thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Ngay cả Tô Ương cũng quay phắt lại, trong ánh mắt nhìn Hình Cửu Tử có thêm sự khiếp sợ, ngay cả hắn ta mà cũng không biết sư huynh đã đạt tới Chân Thánh rồi!
Đôi mắt Hình cửu Tử giật giật, rồi hắn ta cười khổ: “Cậu Tô, ánh mắt rất tinh tường!”
Hình Cửu Tử đúng là đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh.
Hắn ta đã che giấu rất kỹ càng.
Thực tế, khí thế hắn ta trấn an Tô Ương trước đó chính là thực lực và cảnh giới chân thật của hắn ta.
Nhưng Hình Cửu Tử nào nghĩ tới thực lực Tô Minh lại vượt xa tường tượng của hắn ta.
Hình Cửu Tử có thể chắc chắn dù mình đã là Chân Thánh sơ kỳ nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tô Minh.
Nếu đã thế thì hắn ta cũng không ra tay, càng không bại lộ cảnh giới của mình.
Hình Cửu Tử chưa bao giờ ngờ được Tô Minh vừa liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.
Đúng là đáng SỢ!
“Nói đi, bao lâu nữa sư phụ của các người mới tới?”, Tô Minh nhàm chán mân mê ly trà trong tay.
“Sắp, nhiều nhất cũng một tiếng nữa!”, Hình Cửu Tử nghĩ rồi đáp.
Sau đó, không hiểu sao trong lòng hắn ta có chút khẩn trương và hưng phấn, miệng đắng lưỡi khô, hắn ta hớp mạnh một ngụm trà.
Giờ phút này.
ở tận cùng thê giới Tiểu Thiên, tại biển lớn mênh mông.
Biển này tên là biển Vô Mệnh.
Đây là biển lớn nhất trong thế giới Tiểu Thiên, diện tích rộng tới mức không ai biết điểm cuối là ở đâu.
Hai chữ Vô Mệnh trong tên biển Vô Mệnh không phải là nói giỡn mà là chân thật.
Theo thống kê không đầy đủ, từ thời viễn cổ, đã từng có ngàn vạn yêu nghiệt, thiên tài, cao thủ của các thế lực lớn trong thế giới Tiểu Thiên thăm dò biển Vô Mệnh nhưng đa số đều quay lạl giữa chừng, còn một số nhò lại cứng đầu, muốn kiên trì đi tới, không đến điểm cuối thì không quay đầu nhưng tất cả đều biến mất một cách quỷ dị, không ai còn sống sót.
Dần dần, biển Vô Mệnh trở thành vùng đất cấm.
Vì thế, biển Vô Mệnh còn được gọi là biển cấm.
Trong mấy chục ngàn năm gần đây, những võ đạo tu giả thăm dò biển Vô Mệnh đã trở nên ít ỏi hiếm hoi.
Nhưng mà…
Lại có vài người biết là biển Vô Mệnh này không đơn giản.
Biển Vô Mệnh không chì là biển mà nó còn có vô sô tiên đảo ngang dọc, lơ lửng bị các trận pháp biến hóa kỳ ảo che lấp.
Những tiên đảo này, có