Sức mạnh của Tô Minh, đã tăng vọt từ 50 lên 150 do thu nhận kiếm hoàn.
Còn bản thân Tiêu Nhập Cốt, vì phải tiêu hao 70% sức lực và tinh thần để phòng bị Thần Khôi nên 1000 lực chiến của hắn, chỉ có thể phát huy 300, cộng thêm vết thương ở thắt lưng, nên 300 lực chiến chỉ còn 200.
Cho nên, 150 so với 200 mà nói tương đối ngang sức ngang tài, xét về sức chống đỡ cũng
không sai biệt lắm.
Lân đôi đâu này, Tiêu Nhập Cốt thực sự bứt rứt muốn chết!
Ma khí bị kìm nén đều có mùi vị kết hợp phân tán!
“Vù vù vù vù”, lúc này, tâm trí của Tô Minh không còn chấn động nữa, từng cỗ kiếm mang Sinh Tử Chớp Ảnh của anh đều bị ống tay áo của Tiêu Nhập Cốt chế ngự một cách dễ dàng, vốn nằm trong dự liệu, anh vẫn tiếp tục xuất kiếm.
Không hề ngừng lại một giây phút nào.
“Nhất định phải nắm chắc lợi thế của mình”, trong lòng Tô Minh hiểu rất rõ.
Lợi thế của chính mình ở đâu?
Thần Khôi kiềm chế Tiêu Nhập Cốt, là lợi thế cực lớn của anh.
Còn lợi thế thứ hai chính là anh có thế tiếp tục tấn công mà không bị gián đoạn!
Sinh Tử Chớp Ảnh, anh có thể cứ như vậy xuất kiếm, rồi lại xuất kiếm, một trăm kiếm, một nghìn kiếm, một vạn kiếm, không ngừng nghỉ, chính là nhờ
kho tàng huyết mạch ban cho.
Bản thân có thể tấn công vô hạn mà không biết mệt mỏi, đây là điều Tiêu Nhập Cốt không bao giờ làm được!!!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Tô Minh đã trở thành một cỗ máy lạnh lùng chỉ biết xuất ki ếm.
Kiếm mang điên cuồng, liên tiếp không ngừng.
Từ thực không, hư không, phía trên, phía dưới, có nhanh, có chậm, quanh co, uốn lượn,
trực tiếp, gián tiếp, ẩn nấp, tốc độ chậm…
Tô Minh trực tiếp thi triển Sinh Tử Chớp Ảnh một cách điêu luyện.
Tiêu Nhập Cốt lại một lần nữa nổi giận!
“Mẹ nó!1′, tâm trạng của Tiêu Nhập Cốt có chút bực bội.
Hắn không có thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục vết thương.
Nhưng căn bản vết thương ở thắt lưng rất nhanh lành và hồi phục hoàn toàn.
Dù thời gian trôi qua rất lâu nhưng vết thương vẫn không ngừng nhỏ máu, ngược lại còn có chút nghiêm trọng hơn.
Bởi vì mỗi lần phất ống tay áo, dù là chiêu thức đơn giản nhất, hắn vẫn phải dùng lực, chỉ cần vừa dùng lực, liền xé rách vết thương ở thắt lưng vừa mới hồi phục được một chút, việc này cứ lặp đi lặp lại như thế.
Vốn dĩ, Tiêu Nhập Cốt nghĩ rằng đợi đến khi Tô Minh mệt mỏi và kiệt sức, hắn có thể hoàn toàn hồi phục vết thương ở thắt lưng bằng cách hít thớ vài hơi, như vậy, hắn có thể dùng nhiều sức hơn để giết chết cơn kiến
hôi này.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tô Minh còn không để cho hắn kịp thở!
“Con kiến hôi này, cậu thành công chọc giận bổn tọa!!!”, đột nhiên, Tiêu Nhập Cốt rống lên, ma âm cuộn trào kéo dài một hồi lâu, sát khí cùng lửa giận trong ma âm dường như bùng nổ, ma âm cuồn cuộn, bầu trời mặt đất đều “dậy sóng”, âm tự đã thành hình.
Giữa cơn thịnh nộ và tiếng gào thét của Tiêu Nhập Cốt.
Oành.
Một âm thanh nặng nề đột nhiên bao trùm thiên địa.
Có thể thấy rõ một tòa Ma Tháp xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhập Cốt!
“Đại Ma Thiên Tháp!”, Tô ương và Hình cửu Tử đang quỳ dưới đất quay ra nhìn nhau một cách ngơ ngác.
Sư tôn buộc phải dùng tới Đại Ma Thiên Tháp sao?
Tòa tháp này, chính là bảo bối mạnh nhất trong tay sư tôn.
Cũng chính là bảo bối chí mạng của sưtôn.
Ma Tháp này được tu luyện từ “Đại Ma Tâm Kinh”, theo lời của sư tôn, hắn đã trải qua hàng vạn năm cướp đoạt vô số tài