Có thể thấy rõ tay phải của Tiêu Nhập Cốt bao phủ đầy vảy đen trông như cái bao tay kim loại màu đen bao bọc cánh tay.
Cái tay kia dày đặc ma khí, phát ra những tia sáng lạnh lẽo sắc bén, đen kịt khiến người ta khiếp đảm.
“Hừ!”, Tiêu Nhập Cốt nâng tay phải lên, chĩa ra giữa không trung, chính xác chặn lại Long Ngục Kiếm của Tô Minh.
Đinh!
Âm thanh chói tai vang lên, vị trí va chạm lóe lên những tia lửa.
Ban tay còn lại của Tiêu Nhập Cốt, tức bàn tay trái hắn ta, nắm chặt thành một quả đấm, rồi va chạm vào nắm đấm của Tô Minh.
Oanh.
Hai quyền va chạm với nhau, không khí xung quanh trở nên vò cùng nặng nề.
Cơ thể Tô Minh run lên, rồi lùi về sau vài bước, khóe miệng anh đầy máu.
Vậy mà Tiêu Nhập Cốt lại không hề hấn gì.
Hắn ta đang chiếm ưu thế.
Thế nhưng.
Sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi.
Tùy rằng hắn ta chiếm ưu thế, nhưng ƯU thế cũng không hơn được bao nhiêu.
Nhìn lại Tô Minh mà xem, tuy anh bị thương, nhưng chỉ lùi lại vài ba bước mà thôi.
Sao lại như vậy?
Theo quan điểm của Tiêu Nhập Cốt, ở thể loại chiến đấu tay đôi này, bản thân mình cao hơn đối thủ mười mấy cảnh giới nhỏ, vả lại, chính mình còn vô cùng am hiểm đánh cận chiến, hơn hẳn về sức mạnh thế xác, lực phòng ngự cơ thể,… theo lý mà nói có thế nghiền nát Tô Minh ngay lập tức, thậm chí, nếu may mắn hơn thì đã đánh Tô Minh tan thành mảnh nhỏ rồi.
Thế nhưng hiện tại.
Trước mắt.
Điều làm trái tim Tiêu Nhập Cốt càng trầm xuống chính là hắn ta đã tận mẳt chứng kiến
trong quá trình lùi về sau vài bước đó, vết thương của Tô Minh đã khôi phục hoàn toàn.
Năng lực chữa trị cơ thể này không bình thường, nó quá vô lý, vô lý đến độ khiến người khác ớn lạnh và sợ hãi.
“Khà khà, tiếp nào!”, Tô Minh cười cười, rồi một tay vung nắm đấm, tay kia nâng Long Ngục Kiếm lên.
“Chết tiệt”, ánh mắt Tiêu Nhập Cốt tối sầm lại.
Hắn ta không muốn đánh cận chiến nữa.
Không đợi cho hắn ta lui lại tránh xa Tô Minh, bỗng nhiên, hắn ta dường như cảm nhận được mối nguy hiểm khóa chặt bản thân mình ở ngay sau lưng, tim hắn ta đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đó là sự đe dọa đến từ cái chết.
“Con rối chết tiệt!”, Tiêu Nhập Cốt biết rõ cảm giác đó là do con rối mang lại.
Hắn ta không thể lùi bước.
“Đệch!”, Tiêu Nhập Cốt bị dồn vào chân tường.
Tiếp theo.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đinh! Đinh! Đinh!
Tiêu Nhập Cốt bất đắc dĩ, đành phải đấu tay đôi với Tô Minh.
Tô Minh càng đánh càng hăng.
Anh không thèm quan tâm những vết thương trên người mình.
Dù sao, nó hồi phục rất nhanh.
Tiêu Nhập Cốt thì ngược lại, cứ cho là năng lực chữa trị cơ
thể của hắn ta rất mạnh, nhưng lại kém xa Tô Minh, những thương tích được tạo thành từ cuộc chiến của hắn ta và Tô Minh vốn có thể nhanh chóng lành lại, nhưng giờ không có thời gian để chữa trị nó.
Tò Minh trở nên điên cuồng, anh cứ tiếp tục đánh! Đánh tiếp! Tiếp nữa!
Không để cho đối thủ một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Hơn nữa, vết thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt đang ngày càng nặng thêm.
Vì thế.
Sau khoảng một trăm nhịp thở.
Tiêu Nhập Cốt thương tích chồng chất.
Hắn ta đã có chiều hướng thua trận.
Thậm chí, mồ hôi và máu tươi trên mặt hòa loãng vào nhau, chảy ra như suối.
“Mẹ kiếp! Chẳng lẽ hôm nay bổn tọa lại bị tên kiến hôi này đánh bại sao?”, Tiêu Nhập Cốt nảy sinh ý định rút lui.
“Tiền bối, ông thiếu khí phách quyết chiến tiến lên,
không bao giờ lùi bước rồi”, Tò Minh cười nói, anh đã cảm nhận được sự dao động của Tiêu Nhập Cốt.
Anh không đợi Tiêu Nhập Cốt nói.
Tô Minh chợt quát to: “Thần Khôi, ra tay đi!”
Anh quyết định phối hợp với Thần Khôi đế bao vây tấn công Tiêu Nhập Cốt.
Anh vốn định dùng Thần Khôi để giữ chân Tiêu Nhập Cốt, cách đó có hiệu quả khá tốt.
Nhưng bây giờ Tiêu Nhập
Cốt đã bị thương, tiêu hao rất nhiều sức lực, còn nảy sinh ý định chạy trốn, nên anh đổi ý, không thể tiếp tục