Tiêu Nhập Cốt chỉ có thể bị động phòng thủ.
Mà Tô Minh thì chỉ chuyên tâm tấn công, chưởng, quyền, kiếm, không có kết cấu, cũng không có tiết tấu, tất cả đều dựa theo những ý nghĩ thoáng chốc ở trong đầu, nhưng mỗi một đòn tấn còng đều tập trung vào vị trí bị thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt.
Nhất thời, giữa không trung chỉ còn lại ba tia sáng, tốc độ nhanh đến mức mắt thường
không thể nhìn thấy.
Nhìn qua giống như là ba người bọn họ đang đơn thuần đánh nhau, không có bất cứ kỹ thuật gì, nhưng trên thực tế, đó chính là khả năng chiến đấu ở cự ly gần mạnh mẽ!
Mạnh đến mức, giờ phút này, trên dưới tầng Chiến Uyên dường như không ai là không há hốc miệng, rung động đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Thời gian còn chưa đến một nén hương.
“A a a”, Tiêu Nhập Cốt phẫn nộ hét lên, thanh âm mang theo
sự điên cuồng, giống như một con thú hoang bị ép đến đường cùng.
Tò Minh có kho tàng huyết mạch nên chiến đấu không biết mệt mỏi.
Còn Thần Khôi là vật chết, chỉ cần có đủ năng lượng là có thế không ngừng chiến đấu.
Nhưng Tiêu Nhập Cốt thì ngược lại, liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ từ đầu đến cuối, thân thể còn đang bị thương, lại bị bao vây tấn công cận chiến, tiêu hao quá nhiều sức lực.
Giờ phút này, hắn ta thật sự rất mệt mỏi.
Chân khí đại ma trong cơ thể đã có chút trống rỗng.
“Nhóc con, cậu thật sự muốn không chết không ngừng?”, Tiêu Nhập Cốt giận dữ hét lên: “Nếu như bây giờ kết thúc, bổn tọa thề sẽ lập tức rời đi!”
Đáng tiếc, Tò Minh không chút phản ứng.
Anh chiến đấu đến mức say mê.
Chính nó.
Anh có thể cám nhận được loại chiến đấu điên cuồng, không chút kiêng nể này đối với thực lực và kinh nghiêm chiến đấu của mình có lợi ích rất lớn, nó giúp anh tiến thêm một bước rất dài về phía trước.
Tò Minh chẳng những không dừng lại mà ngược lại, anh còn đánh ác liệt hơn, ngay cả phòng thủ cũng không thèm đế ý, chỉ luân phiên tấn công, tấn còng rồi lại tấn công.
Nếu như nhìn kỹ sự điên cuồng trong chiến đấu của Tô Minh thì còn có thể thấy được đôi mắt đỏ lên vì hưng phấn.
Hơn nữa, khí tức lúc này của Tô Minh đã vô tình đạt tới cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, trong lúc chiến đấu đột phá cảnh giới.
Không chỉ vậy, trong từng đòn tấn công khủng bố của mình, Tô Minh còn luyện được khả năng khống chế sức mạnh.
Trong quá trình chiến đấu, rõ ràng là khả năng khống chế sức mạnh của anh đang càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Điều đáng nói hơn nữa chính là Tô Minh một tay múa kiếm, một tay ra quyền, trên thực tế, hình thức chiến đấu nhất tâm nhị dụng cường độ cao như thê’
này có chút hỗn loạn.
Nhưng dần dần, hình thức chiến đấu nhất tâm nhị dụng, tay phải và tay trái của anh càng ngày càng phối hợp nhuần nhuyễn, thuần thục đến mức có thế sử dụng tuỳ theo ý mình.
“Phốc!” “A!”
“Cút cho bổn tọa!”
Tiêu Nhập Cốt hoàn toàn tan vỡ.
Miệng vết thương ở thắt lưng của hắn ta liên tục bị đánh trúng vài lần.
Ngực, bả vai, bụng, hai chân, thậm chí là cố, đều xuất hiện những vết thương không kịp lành lại.
Tiêu Nhập Cốt bắt đầu lùi dần về sau.
Nhưng Tô Minh và Thần Khôi vẫn không có ý định buông tha cho hắn ta, căn bản là không cho Tiêu Nhập Cốt có cơ hội rút lui, mạnh mẽ quấn lấy, cận chiến rồi lại cận chiến.
Khoảng trên dưới một trăm hơi thở.
“Nhóc con, là cậu ép bổn tọa! Nhập ma! Ma Hồn Thiên
Lâm!”, đột nhiên, thanh âm của Tiêu Nhập Cốt có chút khác thường, oán độc đến cực hạn, hắn ta đã bị thương nặng, cả người đầy máu tươi, hắn ta bỗng dừng lại, cùng lúc đó, một bóng ma hồn màu đen thoát ra từ cơ thể rách nát của hắn ta, bay lượn cách đó vài trăm mét.
Trong quá trình bay lượn, bóng ma hồn kia sôi trào, rít gào, điên cuồng hấp thụ năng lượng thiên địa.
Bóng dáng của bộ xương khô không ngừng loé lên.
Ma hồn điên cuồng phục chế, nâng cao.
Chỉ trong quãng đường bay lượn vài trăm mét ngắn ngủi, bóng ma hồn của Tiêu Nhập Xương đã phóng đại gấp trăm nghìn lần, to lớn đến mức giống như một ma hải màu đen quay cuồng, che kín đất trời.
Cá tầng Chiến Uyên trở nên run rẩy, nếu như