“Hai người, lan truyền tin tức tên tạp chủng kia sắp đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười ngày tới ra ngoài, tốt nhất là cho tất cả mọi người đều biết, tốt hơn nữa là đợi đến ngày tên tạp chủng đó đến cửa, vạn người ngàn người đều có thể nhìn thấy, Tiên Âm Cốc ta cũng nhân cơ hội lần này làm toàn bộ các thế lực phái kinh sợ”, Mạt Thính Vũ
quát lớn, dã tâm bừng bừng.
“Vâng!”, nhị trưởng lão và tam trưởng lão kính cẩn gật đầu rồi rời đi.
Sau khi ba vị trưởng lão rời đi.
Vẻ mặt Mạt Thính Vũ đột nhiên thay đổi phức tạp, trong tay lại xuất hiện một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Mặt dây chuyền này rất đặc biệt, vừa nhìn thì rất bình thường, mờ nhạt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như lại có những luồng sáng bảy
màu mê người di chuyển linh động bên trong miếng ngọc.
Mạt Thính Vũ ngắm nghía miếng ngọc này không ngừng, ánh mắt lại trở nên phức tạp, mơ màng.
Dường như bà ta đang nhớ lại gì đó.
Rất lâu.
Vẻ mặt bà ta chợt nghiêm lại, răng nghiến chặt, gương mặt chợt loé lên sự kiên định và hung tợn, lập tức bóp nát miếng ngọc!
Bỗng nhiên, dường như có
một luồng sáng bây màu mê người trong miếng ngọc loé lên trôi ra ngoài, sau đó, nó đã biến mất… Không biết là bay đến nơi nào?
Mạt Thính Vũ lẩm bẩm nói: “Anh Yến, mặc dù em chỉ là người của thế giới Tiểu Thiên, không xứng với anh, ngay cả tư cách làm thiếp của anh cũng không có, chỉ có thể mãi mãi ở trong thế giới Tiểu Thiên nhưng nếu có thể, cả đời này Thính Vũ cũng sẽ không liên lạc với anh.
Có điều hiện tại, đứa con của chúng ta – Cầu Nhi đã bị người ta giết chết, anh Yến, nhất định em sẽ khiến tên tạp chủng Tô Minh kia chết không có chỗ
chôn, vì vậy, nếu Thính Vũ liên lạc với anh, muốn anh hàng lâm thế giới Tiếu Thiên này, anh đừng trách em