Lười nhác ngồi trên sô pha, Hạ Vũ liền mở ra Weibo của bản thân, trang cá nhân của hắn hiện tại cũng đã có hơn 1 vạn lượt theo dõi, bài viết hôm trước hắn đăng cũng đã có gần 2 vạn lượt yêu thích rồi.
Không có việc gì để làm, hắn liền bắt đầu dạo trên Weibo xem có gì hay không, sau đó liền vô cùng nhàm chán mà tắt ứng dụng. Căn bản không có thứ gì làm hắn hứng thú được cả, nói đúng hơn chính là không hợp gu của hắn.
Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ liền quyết định lên mạng xem phim hay nghe nhạc gì đó. Lúc này đây, ánh mắt của hắn rốt cục cũng đã bị một thứ cho thu hút, poster phim kinh dị đang nổi tiếng nhất hiện nay - "Bóng Tối".
Đây là bộ phim kể về nam chính Egan - một nam học sinh cấp 3 cùng với bạn học của mình đi thám hiểm trong một ngôi mộ cổ có lịch sử vô cùng xa xưa, mà ở đây, đoàn thám hiểm của cậu đã phát hiện ra rất nhiều sinh vật cũng như sự kiện quái dị, kinh khủng.
Mà Hạ Vũ lúc này cũng liền xem đến mùi ngon, căn bản là không thoát ra được. Cho đến khi người thợ cắt tóc kia dẫn Bạch Tiểu Mễ đến trước mặt hắn, hắn mới lấy lại tinh thần mà nuối tiếc tắt đi điện thoại.
Căn bản là không đã ghiền a. Lát nữa hắn nhất định phải đi mua một vài quyển sách cùng phim kinh dị về xem mới được, thật sự là quá hay. Nghiêm túc đem điện thoại cất vào túi, Hạ Vũ mới đưa mắt đánh giá Bạch Tiểu Mễ, vừa nhìn thì hắn cũng đã có một chút kinh diễm.
Chỉ thấy mái tóc rối bù xù kia đã được duỗi thẳng rồi nhuộm thành màu xám khói, cắt ngắn tới vành tai trở thành một kiểu tóc Tomboy, hoàn toàn hiện ra gương mặt của Bạch Tiểu Mễ.
Cô có một gương mặt thon dài với chiếc cằm nhọn, một đôi mắt hạnh với hai mí sâu và hàng lông mi dài, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào cùng với hàng lông mày hơi rậm hơn so với các nữ sinh khác khiến cô nhìn căn bản không khác gì các thiếu niên học trung học cả.
"Có...có phải hay không là rất khó nhìn..."
Bị Hạ Vũ nhìn đến có chút lo lắng, Bạch Tiểu Mễ liền ngượng ngùng kéo kéo mái tóc ngắn ngủn của mình, nhỏ giọng dò hỏi. Nếu không phải khi nãy thợ cắt tóc nói với cô nếu làm kiểu tóc này sẽ khiến Hạ Vũ thích thì cô mới không chịu làm đâu...
"Rất đẹp."
Hạ Vũ từ tận đáy lòng nói ra câu khen ngợi, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn vô cùng nghiêm túc lạnh nhạt giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật, nhưng là trong lòng hắn đã liên tục gào thét. Mẹ kiếp, hắn đây có phải là muốn cong rồi hay không a, bộ này của cô rõ ràng chính là một cái tiểu mỹ thụ mà
"Ha ha, tôi đã nói rồi mà, nhất định cậu ta sẽ thích..."
Người thợ cắt tóc vui vẻ mà cười ha hả, vô cùng có thành tựu khi tạo ra được một kiểu tóc hoàn mỹ thế này.
Sau khi trả xong tiền, Hạ Vũ liền dẫn theo Bạch Tiểu Mễ đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, cuối cùng liền bước vào một shop thời trang dành cho nữ lớn nhất ở đây.
"Chào cậu, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cậu."
Ngay khi hai người Hạ Vũ vừa bước vào cửa thì một nữ nhân viên đã nhanh chóng chạy đến, vô cùng nhiệt tình hướng hắn hỏi thăm. Nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà đánh giá hắn một chút, trời ạ, có cần đẹp trai như vậy không.
"Không cần đâu, tôi sẽ tự chọn."
Nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Hạ Vũ, nữ nhân viên không những không khó chịu mà còn gật đầu đồng ý, giơ tay chỉ về một phương hướng cho hắn.
"Bên đó là các mẫu thời trang vừa mới nhập về đang hot hiện nay..."
"Cảm ơn."
Sau khi nghe
xong lời chỉ dẫn của nữ nhân viên, Hạ Vũ mới lôi kéo Bạch Tiểu Mễ đi về một chỗ treo các loại hàng hiệu.
"Thích cái nào liền cứ chọn đi."
Nói với Bạch Tiểu Mễ một tiếng, Hạ Vũ cũng chậm rãi đánh giá các bộ quần áo xung quanh. Trong đầu không biết tại sao lại suy nghĩ đến số đo của Huyết Cơ. ( Chính xác là Huyết Cơ nha, không phải Nhóc ghi nhầm đâu.)
Mà Bạch Tiểu Mễ cũng rất nghe lời rồi bắt đầu xem tới xem lui, anh ấy cư nhiên lại muốn mua quần áo cho cô a. Nhưng là, khi nhìn đến số tiền ghi trên mỗi bộ quần áo thì cô lại không nhịn được mà lắp bắp.
"Cái này...có phải hay không là quá đắt đi..."
Nghe thấy lời này của cô, Hạ Vũ liền có chút buồn cười định mở miệng nói chuyện. Nhưng là một giọng nói có phần khinh thường lại vang lên khiến hắn nhíu mày mà nhìn sang.
"Ôi trời, đúng là đồ quê mùa mà, đã không có tiền thì đừng học người ta vào cửa hàng cao cấp, cũng không sợ dơ quần áo của người ta sao?"
Người nói là một cô gái trẻ mặc một bộ váy bó màu đỏ, tóc uốn xoăn cùng với gương mặt có phần diêm dúa lẳng lơ. Lúc này, ả ta đang dùng một ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Bạch Tiểu Mễ giống như nhìn một con chuột dơ dáy bẩn thỉu.
Tô An vốn dĩ là đang chuẩn bị mua vài bộ quần áo rồi ra về, nhưng ai ngờ được vừa mới bước ra liền nghe thấy lời nói quê mùa của con nhỏ này, sau khi nhìn thấy quần áo nghèo nàn trên người Bạch Tiểu Mễ, ả liền không nhịn được mà mở miệng chế giễu.
Cũng không trách ả ta mắt chó nhìn người thấp được, bộ dạng của Bạch Tiểu Mễ thật sự là trông vô cùng bần hàn. Một bộ đồng phục vốn dĩ vẫn khá tốt xem khi mặc trên người cô lại trở nên rộng phùng phình, màu sắc cũng đã bạc phai do giặc quá nhiều lần, cộng thêm sự tự ti trên người cô phát ra lại càng khiến người ta vừa nhìn thấy liền biết, cô rất nghèo.
"Cô...Việc này thì có liên quan gì đến cô kia chứ?"
Bạch Tiểu Mễ có chút nghẹn khuất mà tức giận nói, giọng nói của cô tuy không lớn nhưng lại phá lệ nghiêm khắc cùng lấn át. Mặc dù tính cách của cô rất ngốc, có phần tự ti cùng nội hướng nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng cô là người yếu đuối dễ bị ức hiếp.
Vốn dĩ còn muốn ra miệng bảo vệ cô một chút, nhưng rất nhanh Hạ Vũ lại bắt đầu im lặng đứng một bên chuẩn bị xem cuộc vui. Hắn rất có hứng thú muốn biết móng vuốt của con mèo nhỏ này có thể sắc bén đến mức nào.
"Ai nói không liên quan tới tôi hả, cô đứng đây là đang làm dơ mắt của tôi đó."
Không quan tâm tới giọng điệu chất vấn này của cô, Tô An liền miệt thị mà nói ra, trong mắt chứa đầy sự chán ghét cùng khó chịu.
Dường như nghe được điều gì đó rất chính xác, Bạch Tiểu Mễ cũng liền thuận thế mà gật đầu. Sau đó liền nhắm mắt lại, ngoẹo cổ sang một bên, miệng còn lẩm bẩm nói.
"Thật sự là rất dơ."