“Ừ, chuẩn bị mọi thứ tôi sẽ gọi cô ấy dậy.”
Vừa định bước lên cầu thang, như còn suy nghĩ gì nữa hắn liền quay đầu lại nhìn ông nói thêm:
“Ông cũng chuẩn bị một chút.
Lần này ông về theo tôi.”
“Vâng, ông chủ!”
Đình Thư Huân gật đầu, tay cầm ly sữa ấm trên tay mỉm cười bước lên lầu.
Tất cả hành động đều được lão Đàm thu vào tầm mắt.
Ông không khỏi lau lau mồ hôi trên trán.
Có phải ông vừa nhìn thấy ông chủ cười không? Chuyện này thật là lạ.
Đã lâu rồi ông chủ mới mỉm cười vui vẻ như thế.
Ông cũng thầm cảm ơn cô, đã có thể giúp hắn trở nên ôn hòa như thế.
Mà cũng thật lạ! Mỗi lần trở về nước ông chủ đều đi về một mình, để ông ở đây quản thúc mọi việc, nhưng lần này lại khác là muốn ông đi về nước.
Có lẽ sắp có việc cho ông làm rồi!
Cạch.
Đóng cửa phòng lại, Đình Thư Huân hướng đến con người đang nằm co vào chăn, một khe hở cũng chẳng thấy được.
Thư Huân đặt ly sữa xuống trên đầu tủ nhỏ bên cạnh, ngồi xuống giường.
Dường như cảm nhận được sức nặng lún xuống nệm, con người trong chăn nhích sang một bên cố ý né tránh.
“Yên Yên, em né tránh tôi vậy sao?”
Lời nói tỏ ý vô cùng hối lỗi, nhưng bàn tay hư hỏng thì lại khác! Hắn chuẩn xác vỗ nhẹ vào mông cô một cái.
Ăn đau, Thục Yên dở bỏ tấm chăn ra khỏi đầu mình, liếc nhìn hắn vẫn còn cười rất tươi.
Nhìn mà cô thật muốn đánh chết cái tên lưu manh thối tha này.
Cả đêm qua cô nghe câu “Một lần nữa.” của hắn đã hơn ba lần.
Đến khi cô mệt lử mà ngủ lúc nào chẳng hay mà vẫn cảm nhận được hạ thân vẫn đang chứa chấp cự vật của người đàn ông này.
Dày vò cô suốt một đêm, sáng ra lại tươi tỉnh như thế, quả là đáng giận!!
Hơn nữa…chân hắn hoàn toàn lành lặn.
Vì cớ gì lại nói bản thân không được bình thường chứ?
Nghĩ bản thân mình bị lừa như thế, mặt cô có chút sụ xuống, lòng lại hụt bớt một chút.
Cảm giác bị lừa dối, thật không dễ chịu gì.
“Sao lại buồn như thế? Em giận tôi không?”
Đình Thư Huân quan sát từng nét mặt của cô.
Lại thấy được ánh mắt cô vẫn đang nhìn vào chân mình liền hiểu.
Thật ra lúc đầu hắn muốn cho cô bất ngờ, nhưng quên mất mà ngồi trên xe lăng đi về.
Vì người hộ tống hắn về chính là Lưu Phi.
Hắn lại không tin tưởng con người này cho lắm! Dù là thân cận với hắn lâu, nhưng hắn vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn được, ít nhất phải cảnh giác một chút.
Thục Yên có chút bối rối.
Vẫn là không cam tâm mà nằm xuống quay lưng đối diện với hắn.
Cô lại nghĩ bản thân mình bị trêu đùa, hoặc là việc mình không quan trọng lắm nên chẳng cần để ý hắn có đi được hay không.
Điều đó thật sự khiến cô có chút khó chịu.
“Em đừng giận.
Tôi sợ có kẻ hãm hại tôi, làm liên lụy em nên mới như thế…”
Thư Huân biết rằng cô đang giận mình, lại tiếp tục an ủi, tay hắn nắm lấy góc chăn kéo xuống.
“Anh lừa gạt! Nếu không phải tối qua…tối qua…tôi và anh…như vậy anh còn gạt tôi đến bao giờ?”
“Tôi sai! Đêm qua tôi không kiềm chế được.
Nhưng tai nạn máy bay năm đó, thật sự có kẻ hãm hại tôi, tôi lại không biết kẻ chủ mưu nên đành vờ bản thân bị liệt suốt nhiều năm qua.”
Thục Yên nhìn gương mặt thật sự nghiêm túc của hắn, cô cũng suy nghĩ thông suốt một chút.
Cũng phải! Chưa biết được kẻ đứng sau, nếu như hắn bình thường như thế