Chuyến bay từ Canada trở về Đại Lục được ước tính khoảng hơn một ngày.
Thục Yên mệt mỏi, cả người dựa vào lòng Đình Thư Huân.
Tay hắn ôm lấy cô, ánh mắt sắc bén kia vẫn nhìn vào buồng lái không rời mắt.
Lần này là đi cùng Thục Yên, là cô gái hắn yêu, nhất định không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Tất thảy mọi sự phòng hờ của hắn đều phải kể đến gần năm năm trước.
Lúc đấy Thục Yên vừa tròn mười tám tuổi, hắn dự định tham lễ cúng của ông cụ, sau đó đến trường đón cô.
Mọi tâm tư đều sẽ bộc bạch nói cùng cô.
Nhưng trớ trêu thay máy bay tư nhân gặp trục trặc về buồng lái, chính xác là dầu đã chảy ra từ động cơ đốt trong dẫn đến việc nổ máy bay.
Tất cả gần năm người đều thiệt mạng.
Duy nhất chỉ có Đình Thư Huân cùng Lưu Phi là may mắn sống sót.
Thư Huân hắn được sống là nhờ một người trung thành bên cạnh đưa trước áo phao cho hắn, sống sót cũng là nhờ vào kẻ tên Tần Tiêu anh trai Tần Tiểu Ô nên nhiều năm qua hắn đối xử đặt biệt tốt với cô gái này.
Nhưng điều hắn luôn suy nghĩ chính là Lưu Phi.
Hắn ta thuận lợi bơi vào bờ mà thông báo về Đình gia rằng Đình Thư Huân chết không thấy xác.
Cũng nhờ vào bộ đàm mà hắn mới kết nối được với lão Đàm nhanh chóng đến cứu hắn kịp thời.
Nếu không thì chưa chắc bị liệt, hắn đã mất mạng ở biển rồi.
Tên Lưu Phi này, mưu đồ thật ra không dễ phát hiện được, chỉ có lâu ngày quan sát may ra mới biết được mọi thứ.
Lão Đàm ngồi vào ghế phụ buồng lái, ông vẫn rất chú ý đến người này.
Lần này quay trở về, có lẽ ông chủ không muốn mọi chuyện tái diễn thêm lần nữa đây.
***
Tại Đình gia, mọi người gần như đã tụ tập lại đông đủ.
Tất thảy người Đình gia đều đã hội tụ ở đây mà chờ đợi.
Gương mặt của Đình Quân Ký cũng cực kì khó coi.
Ông đã chờ ở đây gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Nhìn gương mặt của ba mình có chút không ổn, Đình Thu Viên một bên cũng sốt ruột không kém, bà ta đưa tách trà đến cho ba mình.
“Ba, không chờ được thì đi nghỉ đi ạ.
Để chú nhỏ ở đây bọn con đón tiếp!”
“Hừ, ông già này mà không chờ, nó phỉ nhổ ta già cằn cõi chỉ biết nằm chờ chết à!”
Đình Quân Ký hừ một cái, tay nhận lấy tách trà mà uống một hơi sạch.
Ông dù là anh của Đình Thư Huân, nhưng hắn lại không dễ dàng ăn hiếp gì.
Ông vẫn nhớ có lần ông sơ ý làm ngã đi bức thạch anh tạc mẹ ruột của hắn trong phòng, Thư Huân đã dùng một mảnh thạch anh mà nén về phía ông, suýt nữa thì mặt ông đã trúng.
Sau lần đó Đình Văn cha ông lại không nói năng gì với Đình Thư Huân, ngược lại còn mắng ông một trận té tát vì làm phiền hắn nghỉ ngơi.
Thử nghĩ xem có người cha nào yêu thương đứa ngoại tộc hơn là ông không chứ?
Hơn nữa, gia sản Đình Thư Huân ở Đình gia rất nhiều, bây giờ chỉ do hắn không lấy đi thôi, nếu mà lấy thì thật sự Đình gia không còn gì quý giá