“Ông chủ yên tâm, người tôi yêu tôi nhất định chăm sóc.”
“Được rồi, trước hết đưa Tần Tiêu đến bệnh viện kiểm tra, sau đó cứ đến căn hộ tôi đã tặng mà dùng.”
Đình Thư Huân tay cầm lấy điện thoại, lời có vẻ là đang chú tâm vào điện thoại, nhưng mắt là dán chặt vào chiếc cửa phòng.
Giở trò khóa cửa với hắn rồi? Bà xã hắn khi dễ hắn như vậy sao??
Đầu dây bên kia rối rích cảm ơn, phải biết căn hộ mà Đình Thư Huân tặng cho thuộc dạng đắc đỏ ở thành phố, hơn nữa là top của đất nước.
Lưu Phi phải cày ba, bốn năm may ra mới có thể mua.
Lần này được hắn tặng cho miễn phí, không cảm động sao cho được.
“Ông chủ, cảm ơn ngài!”
“Haha Lưu Phi cậu quá khách sáo rồi, trăm sự nhờ cậu mà thành, chút thành ý nhỏ mọn này sao bằng được!”
Đình Thư Huân khiêm tốn đến mức nghe chẳng vừa nổi tai.
Nhưng đó đều là mấy lời thật lòng của hắn.
Nếu không nhờ Lưu Phi chịu quay lại giúp hắn thì còn lâu hắn mới có thể thoát chết nhiều lần như vậy.
Lần nổ bom này thật chất cũng không ngoại lệ.
Lưu Phi đã giúp hắn như vậy rồi, không lẽ có việc báo đáp mà hắn làm cũng không làm sao?
“Ông chủ, tôi cúp máy đây.
Tần Tiêu tôi sẽ nhanh đưa về.”
“Được!”
Đình Thư Huân nhắc nhở vài lời rồi cũng cúp máy điện thoại.
Thật ra hắn biết là Lưu Phi yêu thắm thiết Tần Tiêu nên mới đồng ý làm việc cho Đào Lập Đông.
Việc này cũng không thể trách Lưu Phi được, có trách là trách hắn bất cẩn không nhận ra là Tần Tiêu còn sống mà không chịu cho người ra biển tìm kiếm, để cậu ta bị lọt vào tay Đào Lập Đông hắn cũng thấy xót cho cả hai.
Nhưng chuyện đó để sang một bên mai hãy tính tiếp.
Chuyện bây giờ là bà xã đang nhốt hắn ở ngoài và có ý định đêm nay không cho hắn ngủ ở phòng.
Đình Thư Huân e hèm một tiếng để bên trong nghe được, bản thân rất lịch sự mà gõ cửa.
Cộc cộc.
“Người khác thì tôi mở, còn Đình Thư Huân anh ngủ tạm ở phòng khác đi.”
Dường như cô đang đứng sát bên cửa mà nói vọng ra.
Đình Thư Huân nghe cô muốn đuổi mình đi mà đen hết cả mặt mũi, hắn nhịn cục tức giở trò dỗ ngọt.
“Bà xã, yêu cầu em mở cửa để ông xã em vào.
Nếu không em biết sao rồi đấy!”
“Đừng hù em nữa ông xã yêu à, em khóa trái cửa, cũng đã lấy chìa khóa dự phòng chỗ lão Đàm rồi.”
Thục Yên bên trong cao giọng đáp lại, cô cũng suy tính đến việc hắn mở cửa không được sẽ kêu người đến đem chìa khóa sơ cua mà vào, tất nhiên là cô đã lấy đi cất rồi.
Dại gì mà để đấy?
Ban trưa lỡ hứa ""thưởng" cho hắn làm chi, để bây giờ trốn chui trốn nhủi như thế này cơ chứ.
“Em nỡ để anh ở một mình lạnh lẽo như thế à?”
“Bảo lão Đàm bật máy sưởi đi.
Trời mới đầu đông mà anh lạnh lẽo vậy à?”
“Anh thích ôm em hơn, em đừng đuổi anh đi mà!!”
“Anh giở trò nữa chứ gì?”
“Không đâu nha, anh vào chỉ ôm em thôi!”
Ra lệnh không được, Đình Thư Huân mở giọng cầu xin, lời lẽ vô cùng đáng thương.
Nhưng Thục Yên bị cái đáng thương ấy gài bẫy vài lần rồi, cô xin tha!
Thục Yên mặc kệ mấy lời của hắn, có trời sụp mới tin là hắn ôm cô ngủ mà không làm gì.
Nếu có thì chỉ được tầm mười phút đầu, mười phút sau trên người cô chẳng còn món đồ nào cả!
Thục Yên rất dứt khoát, thách thức con người đang ở bên ngoài cửa:
“Anh có bản lĩnh thì trèo vào đây! Hiện tại bà xã anh muốn đi tắm rồi, ông xã à anh cũng nên vớ đại một phòng mà nghỉ ngơi, đừng hao tâm tổn sức cẩn thận tuổi già.”
Đoàng!
Mấy vế đầu Đình Thư Huân còn miễng cưỡng nghe lọt, nhưng mấy từ sau thì lại tối sầm mặt mũi.
Cô chê hắn già nữa sao? Hết ví như là cha bây giờ lại nói hắn già? Người có lòng tự trọng cao ngạo như hắn là không thể chấp nhận được.
Thục Yên áp tai vào cửa, bên ngoài có vẻ đã im ắng, hình như Đình Thư Huân bỏ