“Bà xã, anh vào đây được rồi nè?”
“Em nói xem anh hao tâm tổn sức nhiều không hả?”
“Dám chê anh già nữa, anh buồn lắm đấy!”
Giọng Đình Thư Huân từ trên đỉnh đầu cô vang vọng xuống, nghe qua cũng biết hắn đã nhịn cục tức từ nãy đến giờ rồi.
Trèo từ chiếc thang dự phòng ngoài trời ở ban công lộ thiên tầng bốn cũng không dễ dàng gì.
Nhưng nghĩ đến lời nói của người phụ nữ này, hắn lại càng quyết tâm mà trèo lên.
Hắn thề tối nay sẽ dạy dỗ cô thật tốt phải khiến cô ghi nhớ rằng ông xã cô thân thể cường tráng, không bao giờ xuất hiện giấu vết tuổi già.
Thục Yên bị kìm kẹp trong vòng tay này, hô hấp của người dưới thân vô cùng nồng đậm, hơn nữa mấy lời nói hận không thể nuốt chửng cô cũng biết mặt mày hắn đen hơn than đá nữa rồi.
Thục Yên lần này chọc trúng người rồi.
Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của Đình Thư Huân, đánh bụp bụp vào lồng ngực bảo hắn thả mình ra.
Đợi đến khi cô suýt ngạt, thở hồng hộc hắn mới chịu buông cô ra.
Cả gương mặt trắng nõn giờ đây đã ửng hồng lên, mái tóc được quấn trong chiếc khăn cũng rơi rả xuống, tóc dính vào cơ thể mê người kia tạo nên cảnh đẹp vừa thương vừa mê mẩn.
“Đình Thư Huân, anh vào đây bằng cách nào?”
Không vội hỏi tội hắn, cô thắc mắc hắn phi lên đây bằng cách nào kìa, cô không tin hắn có thể mở khóa mà quang minh chính đại bước vô phòng.
Nhưng cô quên rằng đây là biệt thự của hắn, mọi chi tiết, khe hở, phòng bị nào hắn đều nắm như trong lòng bàn tay, sao mà không biết cách lên đây được.
Đình Thư Huân liếm nhẹ môi mỏng, hắn thành thục mà cởi chiếc áo phông, chỉ cần một hành động giơ tay là được.
Thục Yên cong chân, co người lại chuẩn bị đi nhưng Đình Thư Huân đâu dễ dàng buông tha? Hắn kéo chân cô lại, trực tiếp đè cô dưới thân mình, đôi chân thon dài trèo sang người cô chặn ý định cô sẽ ngồi dậy, tầm mắt hắn rơi trúng cơ thể đầy đặn ẩn hiện sau chiếc khăn bông này.
“Bà xã, nhà anh tất nhiên anh gọi trực thăng đến đưa mình lên đây cũng được mà, em khi dễ anh quá đi.”
“Anh muốn chứng minh cho em thấy, ông xã em thực lực không yếu đó nha.”
Khóe môi hắn cong cong lên mê người, cô hơi ngẩn ngơ với vẻ đẹp này, đối diện với hắn nhiều như vậy, bị hắn đè dưới thân lâu như vậy nhưng khi nhìn vào, hắn vẫn rất quyến rũ được cô.
Thục Yên nuốt một ngụm nước bọt, dù sao đó cũng là lời khen từ trong tâm này, cô không dám nói thành câu, sợ hắn sẽ ảo tưởng mất thôi.
Cô chống tay vào cơ bụng hắn, chất giọng mềm ngọt dụ dỗ người đàn ông trước mắt.
“Sức lực anh tốt tốt nhất đó nha.
Ông xã em sao mà không tốt cho được, thế nên là…”
“Nên là?”
Đình Thư Huân nhướm một bên mày, cô gái này lại sắp giở trò gì rồi à?
“Tha cho em đi…lưng em đau lắm rồi đó!”
“Ừ, anh sẽ tha…”
“Thật sao?”
“Tha khi em có bầu đó, còn bây giờ thì không!”
Thục Yên méo cả miệng nhìn hắn đang từ từ cởi khuy quần của mình.
Không lẽ lúc nãy nghe tin Đình Vân Huân và Lý Kha đã có con, vượt mặt cả Đình Thư Huân xa lắc xa lơ như vậy mà hắn nghe đã tức bực, muốn đua cùng anh trai hắn sao?
Đâu phải nói có bầu là có được đâu, hắn định ngày ngày hành xác cô để cô có mang sao? Hắn có sức nhưng cô thì không nha.
“Ông xã à…anh đừng như vậy chứ?”
Cô níu lấy tay hắn đang muốn cởi chiếc quần cuối cùng còn dính trên người, giữ chút lí trí cuối cùng mà cô van xin, nhưng tay hắn chuẩn sát lại nắm chặt tay cô chạm vào cậu em của mình.
Bên trong rất nóng, lại rất lớn nữa.
Cô cảm nhận được khi mình chạm vào nó giật giật lên khó chịu, cả con người đang thụ cảm cũng ưm nhẹ một tiếng vô cùng thoải mái, cổ họng khô khốc ra lệnh cho cô.
“Ưm…nắm lấy nó đi Yên, khó chịu chết mất!”
Cô lần đầu chạm vào cự long này, nhìn cũng biết nó là thứ khiến cô xương cốt tan vỡ, đau nhức khó chịu ngày qua đây mà.
Lại ngắm xem gương mặt kia đang thoả mãn, cô nâng nhẹ khóe môi cười cười.
“Ông xã, để em giúp anh nha…”
“Ừm…được được…”
Đình Thư Huân hảo khoái vui mừng, hắn nhanh chóng lật cả người cô ngồi dậy, còn mình nằm xuống dưới người cô.
Thục Yên thành thạo cởi bỏ chiếc quần lót của hắn ra, cậu nhỏ cũng đã ngóc đầu dậy, hùng dũng to lớn.
Cô không ngờ nó lại dài mà to như vậy, những đường mạch long gân guốc nổi xung quanh trụ vật, nhìn như thế khiến cô sợ tái cả mặt.
Cái miệng này lại dại dột ăn nói nữa rồi.
“Yên, nó là thứ khiến em sung sướng đấy, giúp nó tí đi.”
“Dùng tay của em.
Tiểu cô nương của em sung sướng là do nó đấy!”
Giờ đây trán Đình Thư Huân đã bịn rịn mồ hôi, đôi mắt đục ngầu lên vì chịu đựng, hắn thúc giục cô nhanh chóng giúp cậu em của hắn một tay.
“Im…miệng.”
Thục Yên thẹn quá hóa giận, cô mắng mỏ hắn một hồi lâu nhưng tay vẫn chạm lấy vật đó, nóng hổi.
Cô cầm lấy, vuốt dọc lên xuống, bàn tay mềm mại bao bọc xung quanh khiến Đình Thư Huân suýt nữa đã ra rồi.
Vẻ mặt hắn thống khổ như thế càng khiến Thục Yên thích thú, cô vén mái tóc sau vành tai duyên dáng của mình, cúi đầu xuống.
“Đừng…!”
Đình Thư Huân lúc đầu chỉ muốn cô dùng tay giúp mình một chút, không có ý định để cô dùng miệng, chỉ