Sấm sét giữa trời quang, Đại, Thiền, Vu!
Trần Tinh lục lọi danh xưng này trong ký ức, nhớ lại rất nhiều chuyện bị cậu lãng quên khi còn sống tại Tấn Dương vào chín năm trước. Phụ thân từng đề cập rằng, danh xưng Đại Thiền Vu trước hết bắt nguồn từ người Hung Nô, là quân chủ của các bộ lạc người Hồ. Nhưng từ khi Lưu Uyên dẫn người Hung Nô nhập quan, lập quốc đặt tên là Hán Triệu, Đại Thiền Vu liền trở thành chức suông để lung lạc người Hồ ở tái ngoại, chỉ có chức vị, không có thực quyền.
Trải qua mấy chục năm, Hán Triệu sụp đổ, hoàng tộc Lưu thị của người Hung Nô diệt chủng, người Hán — Nhiễm Mẫn dựng Ngụy quốc, trao chức Đại Thiền Vu cho nhi tử của mình để quản lý chư Hồ. Sau đó Nhiễm Ngụy bại vong, chư Hồ phương Bắc không tài nào chịu nổi sự công phạt dành cho người Hồ nhập quan, bèn uống máu ăn thề ở Sắc Lặc Xuyên, lập ra minh ước gọi là "Sắc Lặc Cổ Minh", đề ra một Đại Thiền Vu, chính là gia tộc Thuật Luật của người Thiết Lặc.
Kể từ đó, Đại Thiền Vu lập tức trở thành tù trưởng trên danh nghĩa của người Hồ, đương nhiên cũng thống soái Ngũ Hồ. Các tộc triều đình Trung Nguyên tiếp tục tới lượt ta lên sân khấu, long ỷ thay nhau ngồi, song vẫn không thể xem thường ảnh hưởng của chức Đại Thiền Vu ở trong lẫn ngoài trường thành.
Trong số các người Hồ, ngoài Chi, Yết, Khương, Tiên Ti, Hung Nô, tái ngoại có không ít du mục, các tộc vẫn lấy tộc trưởng dẫn đầu, phụng theo lệnh của tộc trưởng. Song mỗi tộc không thể đồng tâm hiệp lực, bởi vì sinh hoạt và cư trú trường kỳ, vướng mắc lợi ích chia làm nhiều bộ, tranh đấu nội bộ diễn ra không dứt, khó thể tháo gỡ, việc lập ra chức Đại Thiền Vu Sắc Lặc Cổ Minh nhằm để điều giải, thậm chí là trấn áp các bộ lạc trong ngoài phân tranh. Quan trọng hơn hết, dù Ngũ Hồ nhập quan sinh sống, thì huyết mạch và căn cơ của tổ tiên vẫn ở tái ngoại.
Hành động nhập quan năm đó đã dẫn tới tranh luận không ngớt trong tộc, thế nhưng vạn vật thay cũ đổi mới mới là đường ngay, trưởng lão già ở các tộc không còn đủ sức ngăn cản tộc nhân từ bỏ nơi mình sống, di cư hàng loạt vào quan nội, song vẫn không cam lòng trơ mắt mất đi quyền lực trong tay, vì vậy đề cử Đại Thiền Vu, cũng có ý kiềm chế Trung Nguyên.
Thời Hán Triệu, Nhiễm Mẫn, hay Tần của hiện tại, cùng với Yên quốc — Mộ Dung thị bị Phù Kiên chỉ huy san bằng, muốn kiến quốc xưng đế cần phải có một nghi thức nhất định không được phá vỡ — ấy chính là đợi Đại Thiền Vu, thủ lĩnh trên danh nghĩa của chúng Hồ ở phía Bắc trường thành tới đây, trao cho hoàng đế một quyển da dê được các chư tộc uống máu ký tên, dùng dây vàng cột lại, đại biểu cho tấm lòng trung thành, nguyện quy phục của các bộ trong lẫn ngoài.
Quá trình này còn được gọi là "Tử quyển kim thụ", do da dê dính máu thề nên hiện màu tím nhạt. Cho dù hoàng đế ngoại tộc nhập quan thống trị rồi lại củng cố, cũng không thể bỏ qua quá trình này. Cũng chính vì vậy, hoàng đế hiếm khi tự kiêm nhiệm chức Đại Thiền Vu, bởi vì không ai muốn trao Tử quyển kim thụ cho chính mình, bằng không nhất định sẽ thành trò cười của chư Hồ.
Đại Thiền Vu thời Nhiễm Ngụy chỉ là chức suông, nhưng đối với Phù Kiên thì chưa hẳn, năm ấy nhiều thế hệ Phù gia đảm nhiệm tù trưởng Tây Nhung, lúc đoạt vùng Quan Trung từng nhận được sự trợ giúp to lớn của Đại Thiền Vu tiền nhiệm là Thuật Luật Tung, các Hồ liên quân không chỉ giúp Phù gia hãm chân kẻ địch, mà còn trở thành quân cờ hữu lực trong tay Phù Hồng.
Phù gia thậm chí từng nhất thời nguyện trung thành với nhà Tấn, cũng được sự ngầm đồng ý của Đại Thiền Vu mới đứng vững gót chân. Phù Kiện dựng Tần quốc, sau khi chết thì con là Phù Sinh kế vị, Phù Kiên được phong làm Đông Hải vương. Phù Sinh hoang dâm bạo ngược, ngang ngược thành thói, vì vậy Đại Tần bùng phát nội chiến, cũng nhờ Đại Thiền Vu Thuật Luật Ôn liên hợp các bộ, kiềm chế quân đội của Phù Sinh giúp Phù Kiên.
Cuối cùng, Phù Kiên có được nửa giang sơn phương Bắc, ngoại trừ dựa vào chính bản lĩnh của gã, thì quan trọng nhất vẫn là gia tộc Thuật Luật ở ngoài trường thành.
Mà Trần Tinh vạn vạn không tài nào ngờ rằng, hộ pháp mình vô tình cứu được trong thành Tương Dương, thân phận lại là người thừa kế của Thuật Luật gia!
Phù Kiên cười ha ha, bá vai Hạng Thuật đón hắn vào Đăng Minh điện, Hạng Thuật như đã tập mãi thành quen, tiện tay chỉ một chỗ, bảo Trần Tinh ngồi đó.
"Mang chút đồ ăn lên." Hạng Thuật nói, "Ta còn chưa ăn cơm trưa đâu, đói lắm rồi."
Phù Kiên phân phó quan viên trong điện, sai người đi truyền cơm. Thác Bạt Diễm cũng mê man y như Trần Tinh, ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, hai mắt Trần Tinh toát lên vẻ kinh sợ, khe khẽ xua tay, ý bảo ta cũng không biết gì hết.
Đăng Minh điện là nơi Phù Kiên phê tấu chương, để thống trị phương Bắc, vị Tần đế này phải gánh trách nhiệm lớn lao vô cùng, cho dù không được mấy ai thấu hiểu, gã vẫn tận tâm tận lực, hầu như ba bữa đều ăn trong điện. Mà lúc này Mộ Dung Xung đã được phong làm Bình Dương thái thú, trước đó đã qua bên kia nhậm chức. Từ khi Mộ Dung Xung đi, rất ít khi thấy Phù Kiên đến chỗ phi tần hậu cung, phần lớn thời gian đều tập trung vào chính sự.
"Thế mà ngươi đã biến mất ở nhân gian tròn một năm," Phù Kiên nói, "Ta phái ra tín báo, tìm kiếm tung tích ngươi khắp nơi."
Rượu được đưa lên rất nhanh, Hạng Thuật uống một chút, đáp: "Chuyện này nhân sinh khổ đoản, nói ra thì rất dài."
Học ta, học ta đó! Trần Tinh nghĩ thầm.
Phù Kiên ra hiệu cho Thác Bạt Diễm lui xuống, không cần thủ vệ, trong điện chỉ còn lại ba người cùng một thái giám chờ lệnh.
"Vị tiểu huynh đệ này là ai?" Phù Kiên hứng thú nhìn Trần Tinh, nói, "Còn chưa giới thiệu nữa."
"Tiểu hài tử nhặt được trên đường." Hạng Thuật nói, "Thấy bề ngoài cũng xinh, nên tiện tay mang tới cho ngươi làm nam sủng, chỉ tiếc là một kẻ câm."
"Ngươi ..." Trần Tinh tức khắc đổi hướng sang Hạng Thuật, Hạng Thuật lại chêm thêm câu nữa: "Ngươi không phải bị câm hả?"
Phù Kiên cười to một trận, Trần Tinh nói với Hạng Thuật: "Hạng Thuật! Tại sao ngươi không nói ta biết ngươi là Đại Thiền Vu?"
Hạng Thuật đáp một cách lãnh đạm: "Ta là ai, mắc mớ gì tới ngươi? Nói chung không phải hộ pháp là được."
Phù Kiên cười nói với Trần Tinh: "Đến cùng hai ngươi làm sao quen biết nhau vậy? Thuật Luật Không nói linh tinh gì đó? Chắc là tên này đã đặt điều không ít về trẫm với ngươi rồi."
Trần Tinh triệt để chịu thua, chậm đã, chẳng phải người này là Phù Kiên sao? Ta đang nói chuyện với Tần đế Phù Kiên?! Một đêm này xảy ra quá nhiều chuyện, làm não cậu rối như tơ vò, nhất thời càng không biết nên hỏi gì.
Lúc này, có một mỹ nhân mang theo vài cung nhân tiến vào, vừa gặp Hạng Thuật liền nhàn nhạt bảo: "Vừa nãy trong cung huyên náo đến mức gà bay chó sủa, hạ nhân còn bảo có thích khách, khuyên ta mau trốn, ta nói không cần, quá nửa là Đại Thiền Vu tới đây, vừa gặp quả nhiên là thế."
Đó chính là nữ tử đẹp nhất mà Trần Tinh từng thấy, tuy rằng cậu chưa gặp được bao nhiêu cô. Nữ tử ấy mặc tố bào, không chút phấn son, mang nét đặc trưng của người Tiên Ti, da trắng như ngọc, mày đẹp như than vẽ, xương gò má hơi cao, đượm nét phong tình thanh lãnh.
"Công chúa Thanh Hà," Phù Kiên thấy Trần Tinh cứ ngắm nàng mãi, bèn cười nói, "Ngươi từng nghe chưa?"
Trần Tinh vội gật đầu hành lễ, trong mắt tràn đầy tán thưởng, Phù Kiên xưa nay vốn rộng lượng, biết người ta có ý khen mỹ mạo sủng phi của mình, thế là gật đầu như vật yêu thích được ngợi khen, hết sức hài lòng thích ý.
Công chúa Thanh Hà sai cung nhân mang đồ ăn lên, lại tự tay rót rượu cho ba người Hạng Thuật, Trần Tinh và Phù Kiên, tiếp theo dẫn hết người rút khỏi điện, để bọn họ nói chuyện. Trần Tinh thấy công chúa Thanh Hà thấp giọng dặn dò Thác Bạt Diễm ở ngoài điện mấy câu, Thác Bạt Diễm cúi mình, cửa điện đóng lại, bấy giờ Hạng Thuật mới ra hiệu cho Trần Tinh ăn, đoạn nói với Phù Kiên: "Một năm trước, cô vương truy tra một chuyện, từ cửa Bắc xuôi Nam, một đường qua Hoàng Hà..."
Trần Tinh biết Hạng Thuật đang nói rõ cho Phù Kiên, cũng bằng lòng giải thích với mình, thế là ăn một mạch, quyết định không hỏi nhiều, dù gì cũng đang đói, ăn trước rồi nói sau.
Hiện giờ Phù Kiên hiếu kỳ quan hệ của Hạng Thuật và Trần Tinh tới mức nào? Đầu tiên là quan sát Trần Tinh, rồi mới lại chú ý đến Hạng Thuật.
"Ồ?" Phù Kiên nói, "Là chuyện sau khi phụ thân ngươi ốm chết đúng không."
"Không sai." Hạng Thuật nâng ly, cùng uống với Phù Kiên, lại nói, "Năm đầu nhận chức Đại Thiền Vu."
Phù Kiên nhíu chặt mày, suy đoán thời điểm này Hạng Thuật đột nhiên xông vào Vị Ương cung, chắc chắn có việc hệ trọng cần báo động trước. Thực tế mấy năm qua, người Hồ ở tái ngoại đều chuyển về Quan Trung, Hồ Hán sống cùng nhau, sức ảnh hưởng của Đại Thiền Vu không còn được như năm đó. Chỉ có bộ lạc cá biệt không nỡ rời khỏi quê hương, vẫn làm du mục ở phía Bắc trường thành. Tính ra thì bộ phận này, chỉ kể nam tử trưởng thành thôi cũng đã gần mười vạn, không thể coi là ít, song cũng chưa hẳn đã nhiều.
Từ năm mười sáu tuổi, Hạng Thuật đã thay phụ thân nhậm chức Đại Thiền Vu, vừa sang năm thứ hai đã mai danh ẩn tích, may mà đối với các bộ ở tái ngoại, Đại Thiền Vu nhàn vân dã hạc quen rồi, biến mất vài năm không đến mức gây ra chuyện gì lớn. Chỉ có Phù Kiên chưa nhận kim thụ tử quyển từ tay Hạng Thuật mới sốt ruột tìm kiếm tung tích của hắn.
"Ở Nam ngạn Liêu Hà, nô bộ Ngõa Luân bị diệt toàn tộc chỉ trong một đêm." Hạng Thuật nói.
Phù Kiên được nhắc nhở mới nhớ ra: "Một bộ lạc nhỏ mà thôi, hậu duệ đông người."
Nô bộ Ngõa Luân chính là một chi của tộc Tiên Ti, người Hán gọi chung là Đông Hồ, Phù Kiên đương nhiên phải kiêng dè, nhưng đối với gã, bộ lạc này không quan trọng tới mức đó.
Hạng Thuật nói tiếp: "Nguyên nhân chết hết sức kỳ quặc, tất cả đều biến thành hoạt thi."
Trần Tinh khựng lại, tiếp theo ngẩng đầu, khó thể tin mà nhìn Hạng Thuật.
"Ồ?" Phù Kiên ù ù cạc cạc, "Hoạt thi?"
Hạng Thuật đáp: "Người Hán gọi chúng là 'Bạt', tương truyền một khi Bạt xuất hiện, ắt sẽ gặp đại hạn."
Đây là câu mà trên đường tới Trường An, Hạng Thuật nghe được từ Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, Trần Tinh ăn cơm tối, trong đầu lại xoay chuyển không ngừng, từng sự kiện được xâu chuỗi lại với nhau — lời của Hạng Thuật rốt cuộc đã giải đáp được nghi vấn của cậu suốt chuyến đi này!
"Ồ ..." Phù Kiên bán tin bán nghi, hiển nhiên vẫn chưa hiểu ý Hạng Thuật.
Không chờ Phù Kiên đáp lại, Hạng Thuật tiếp tục nói: "Lúc đó hung thủ trốn về phía Nam, khi ta đuổi tới Nam, chẳng biết vì sao lại trúng yêu thuật của gã, mất hết khí lực toàn thân. Đúng lúc bị một đội quân Tấn phát hiện, vân khốn ta ở Quan Trung, kế đó nhốt ta ở Tương Dương, sau đó nhờ ma xui quỷ khiến, phá thành mới có thể vượt ngục thoát thân."
Trần Tinh: "......"
Hành tung của Hạng Thuật dần hiện rõ trong đầu Trần Tinh, đồng lõa của tên hắc y thần bí kia đã xuất hiện từ một năm trước rồi ư?! Vậy thế lực đứng sau hắc y nhân kia đang lén lút âm mưu chuyện gì? Bộ lạc hơn nghìn người đều chuyển hóa thành hoạt thi, mà Hạng Thuật vì điều tra chuyện này mới lên đường xuôi Nam. Cuối cùng bị bắt ở phía Nam, áp giải đến Tương Dương ... chẳng trách trên đường tới Long Trung sơn, chỉ có mình hắn vào điều tra thi biến trong núi!
Nhưng Hạng Thuật nhất định còn che giấu chuyện gì đó ... hoặc nói, hắn cho rằng không cần phải nói cho Phù Kiên. Trần Tinh bắt đầu suy tính, mai này phải nói rõ với Hạng Thuật mới được.
"Nửa năm sau, trời xui đất khiến, mới được thoát ngục, đi qua Trung Sơn một đường lên Bắc, rồi lại phát hiện mới..."
"May mà ngươi thoát được," Phù Kiên cười nói, "Bằng không ta thực sự không biết phải bàn giao với Sắc Lặc Cổ Minh ra sao."
"Lao ngục tai ương chỉ là thứ yếu," Hạng Thuật nói tiếp, "Kỳ hoặc trong đó, ta quả thực không tài nào nghĩ ra ..."
"Mà thôi," Phù Kiên xua tay, ra hiệu không cần nói nữa, "Hôm nay tạm thời đừng nhắc chuyện này, mấy việc không quan trọng này cứ để đó đi, trở về là tốt rồi."
Hạng Thuật thoáng nheo mắt, không trả lời.
Trần Tinh nhạy bén nhận ra Hạng Thuật bỗng nhiên nổi giận, bị Phù Kiên cắt ngang hai lần, nên Hạng Thuật chẳng buồn nói nữa. Đôi bên bất chợt im lặng một lúc, dường như đang suy tính điều gì, Phù Kiên lại cười nói: "Thời gian này ngươi cứ ở Trường An, đừng đi nữa."
Hạng Thuật không trả lời, Phù Kiên nói tiếp: "Đợi khi vào hạ, ta tế thiên xong sẽ khai phủ cho ngươi ở Trường An, huynh vẫn còn nhiều chuyện muốn chậm rãi nói